- Hiện tại... Chị chưa có nhu cầu cần thêm chồng đâu.
Cầm Du vội từ chối ngay lập tức.
Thằng chồng hiện tại ngoại tình, cô còn chưa xử lí xong thì lấy đâu ra tâm trạng mà lấy thêm chồng mới chứ?
Cầm Du nhìn cô bé dễ thương trước mặt cười trừ, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông kia. Chỉ biết, sau khi nghe thấy em gái nói câu này xong, anh ta liền tiến tới túm cổ áo lôi ngay cô bé lại về phía sau.
- Ăn nói linh tinh. Mau xin lỗi chị đi!
Cô gái tóc vàng bĩu môi, phản bác.
- Em nói thật mà. Em là đang muốn giúp anh thôi. Ông nội đang giục anh lấy vợ. Năm nay anh mà không rước chị nào về, thì phải cuốn gói ra vị trí Tổng giám đốc đó. Mà không có anh chống lưng, sau này tiền sinh hoạt ai trợ cấp cho em chứ...
Mặc kệ cho đứa em ba hoa lắm chuyện, người đàn ông quay mặt về phía Cầm Du, rất lịch thiệp nói.
- Em gái tôi vô ý, mong cô thứ lỗi. Về phần bồi thường, cô chỉ cần đưa ra mức giá hợp lý, tôi nhất định sẽ bồi thường thoả đáng cho cô.
Còn chưa để cho Cầm Du từ chối, người đàn ông lập tức lôi cổ đứa em gái nhiều miệng của mình rời đi. Trước khi ra khỏi phòng, cô gái tóc vàng liền nói vọng vào để Cầm Du nghe thấy.
- Em tên là Diệp Khuê, anh trai em tên là Diệp Lục Bắc nhé chị gái xinh đẹp!
Cầm Du đột nhiên bật cười. Cái cô bé Diệp Khuê này thật là nhanh nhảu. Nhìn kỹ quả thật có chút đáng yêu. Tuy nhiên, anh trai của cô bé chẳng giống với cô bé một chút nào. Người gì đâu mà lạnh đến nỗi giọng nói cũng khiến người ta sợ hãi. Dù vậy... Nhưng, cô không thể phủ nhận rằng Diệp Lục Bắc kia đẹp trai thật.
Vốn từ trước đến nay, Cầm Du cứ tưởng rằng Giang Niên chính là người đẹp nhất. Ai ngờ người đàn ông kia còn đẹp hơn anh ta gấp trăm lần.
Mà Giang Niên có đẹp thì đã sao? Suy cho cùng anh ta cũng chỉ là tên đàn ông để cáng, đồ phụ bạc gian díu với tiểu tam mà thôi!
Cầm Du phải ở bệnh viện dưỡng thương. Trong khi đó, quả gia đã rất nhanh nhẹn giúp cô khởi tố đơn kiện Lý Tiểu Mân. Trong cơn nước sôi lửa lỏng, Giang Niên lại nhận được cuộc gọi của ba mẹ anh ta. Không phải nói, anh ta bị họ chửi cho xối xả. Chửi cả một ngày, hai vị trưởng bối cũng rất bất lực bởi vì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Lý Tiểu Mân đã mang thai, họ cũng chẳng còn mặt mũi nào mà níu kéo Cầm Du lại nữa.
Mỗi ngày, Lý Tiểu Mân gặp rất nhiều khủng hoảng. Cô ta liên tục nhận được các tờ đơn tố cáo được gửi đến.
Có thể nó, chiêu trò của Cầm Du rất là đáng sợ. Lý Tiểu Mân bị doạ cho đến nỗi mất ăn mất ngủ. Giang Niên cũng phải đang chật vật bởi vụ kiện khiến tâm trạng của anh ta cực kỳ không tốt.
- Giang Niên, Cầm Du nhất định muốn em phải ngồi tù... Anh phải giúp hai mẹ con em...
Lý Tiểu Mân bật khóc, trông rất đáng thương. Giang Niên chỉ còn cách ôm lấy Lý Tiểu Mân vào lòng, an ủi cô ta.
- Không sao, anh nhất định sẽ không để em vào tù đâu.
Ánh mắt của Lý Tiểu Mân trong lòng của Giang Niên lập tức thay đổi. Cô ta nắm chặt tay lại.
Cầm Du khốn kiếp! Lại dám dùng thủ đoạn này hại cô ta. Nhưng, cô ta không phải bận tâm. Tất cả sẽ được Giang Niên giải quyết ổn thoả. Mối quan hệ của Giang Niên rất rộng, đặc biệt là quen rất nhiều nhân vật lớn. Chắc chắn Cầm Du không thể kiện cô ta được.
***
Những ngày ở bệnh viện của Cầm Du không hề nhàm chán một chút nào bởi vì có Diệp Khuê ngày nào cũng tới thăm.
Cái con bé này chỉ được cái là hở miệng ra lại gán ghép cô với Diệp Lục Bắc.
Đã bảo là cô không sao cả, tai nạn cũng chỉ là vô ý thôi vậy mà cái con bé này cứ nhất quyết chịu trách nhiệm đến cùng, không những thế còn muốn lấy anh trai của nó đem tặng cho cô để bù đắp nữa.
Cầm Du không biết phải từ chối ra sao, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười với Diệp Khuê.
- Chị à, anh trai em tuy vậy thôi nhưng khi yêu ai thì chung tình lắm, nên chị cứ yên tâm.
- Vậy chắc anh trai em yêu cô gái nào rồi nên em mới biết đúng không?
- Không phải. Em ở với anh trai từ nhỏ nên em hiểu tính cách anh ấy lắm. Mà chị ăn hoa quả không? Em đi mua ít hoa quả cho chị ăn nha.
Còn không để Cầm Du trả lời, Diệp Khuê đã đứng dậy chạy đi rồi. Cô bé này đúng là rất năng động nhưng... Thật sự không đúng lúc chút nào.
Lát sau, quản gia mở cửa đi vào, trên tay còn cầm theo một tập tài liệu gì đó. Ông đi đến bên giường của Cầm Du, đưa cho cô tập tài liệu đang cầm, nói.
- Đây là giấy khám sức khoẻ của Giang tổng và phu nhân cách đây 3 tháng trước. Tôi cứ tưởng thất lạc, thật không ngờ có vị bác sĩ tìm ra đưa cho tôi.
- Làm với cả ăn. Có giấy khám sức khoẻ cũng để mất cho được.
Cứ cách mấy tháng là cô và Giang Niên sẽ đi khám định kỳ một lần. Hắn rất bận rộn nên đến khám, còn chưa nhận kết quả đã rời đi. Hại cô phải ở lại đợi chờ thay phần của hắn.
Cầm Du xì một cái, nhận lấy mấy cái tờ giấy xét nhiệm rồi mở ra xem qua. Chợt, ánh mắt của Cầm Du sáng bừng lên, cô dí cái tờ giấy lại gần mắt nhìn hơn muốn nhìn cho rõ. Thật không ngờ, dòng chữ trên tờ xét nghiệm khiến cho Cầm Du bất giác cười lớn. Đến cả quản gia cũng giật mình khi nhìn thấy bộ dạng này của cô.
- Phu nhân, cô sao vậy?
Cầm Du vui vẻ đưa tờ xét nghiệm của Giang Niên cho quản gia xem.
Còn cô thì thoải mái ngả lưng xuống giường.
- Sau khi tôi và Giang Niên ly hôn thì đưa tờ xét nghiệm này cho anh ta xem. Chắc anh ta sẽ sốc lắm khi biết tin bản thân bị vô sinh đấy!