Khi Cầm Du ngủ dậy thì mặt trời đã lên cao lắm rồi. Cô đi làm vệ sinh cá nhân rồi đi vào bếp. Thấy trên bàn có một bát cháo vẫn còn hơi bốc khói ở đó.
Đúng lúc này, bà nội cô đi vào, thấy cô đã dậy thì nói.
- Cháu rể sáng sớm dậy sớm nấu cháo cho cháu đấy. Dậy rồi thì mau ăn đi cho nóng.
Cầm Du nhìn bát cháo, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. Cả đêm qua vì lo lắng cho cô mà Diệp Lục Bắc đã không được chợp mắt. Không những vậy, hắn còn dậy sớm để nấu cháo cho cô ăn rồi phải ra đồng. Cầm Du nghĩ thế càng thấy thương Diệp Lục Bắc hơn.
Chưa từng có ai ngoài ba mẹ có thể đối xử với cô tận tụy như vậy. Trước đây, cô vẫn nhớ như in cái đêm hôm đó cô bị đau dạ dày. Nửa đêm, Cầm Du đau đến nỗi thắt ruột vào. Mãi cô mới vớ được cái điện thoại gọi cho Giang Niên nhưng anh ta lại chỉ lạnh nhạt bảo cô tự đến bệnh viện. Nếu không phải sáng sớm hôm ấy người giúp việc phát hiện ra thì cô đã chết từ lâu rồi.
Giờ nghĩ lại, Cầm Du cảm thấy giữa những người mà cô gặp thì chẳng có ai được như Diệp Lục Bắc cả.
Hắn tốt đến nỗi khiến cô bắt đầu lo sợ. Cô sợ rằng ngày nào đó hắn sẽ bỏ cô mà đi, nên tối hôm qua sau khi nhìn cái cảnh hiểu lầm đó cô mới nhất thời tức giận suy nghĩ không thông như vậy.
Cầm Du đã xác định rồi, nếu như có ngày Diệp Lục Bắc bỏ cô thật, thì cô nhất định sẽ sống một mình đến cuối đời. Cô không muốn dựa dẫm vào ai nữa vì người cô cần dựa dẫm lại bỏ rơi cô mà đi với một người phụ nữ khác. Cái điều này còn đau đớn hơn gấp trăm lần mỗi khi bệnh đau dạ dày của cô tái phát.
Cô kéo ghế ngồi xuống, vừa múc một thìa cháo lên vừa hỏi bà nội.
- Cầm Nghị và chồng cháu ra ruộng ngô rồi ạ?
- Ừ, ông dẫn hai đứa nó đi từ sớm rồi. Đến mùa thu hoạch ngô, mọi năm ta và ông mấy đứa không đủ sức khỏe làm nên chỉ đành thuê người làm. Năm nay có mấy đứa về, ta đỡ được bao nhiêu.
- Bà đang tận dụng sức lực của chồng cháu đấy à?
- Ta là đang thử thách nó thôi. Hôm nay mới là thử thách thứ 2. Còn tận 3 thử thách nữa.
- Mà… Anh ấy vốn làm việc thâu đêm khi còn ở trên thành phố. Vì thế, bà đừng bắt anh ấy làm quá, cháu sợ anh ấy sẽ không chịu nổi.
- Cứ làm như ta ăn thịt chồn cháu không bằng ý.
Cầm Du bĩu môi. Rồi cô nhanh chóng ăn liền một mạch hết bát cháo, uống cốc sữa đầy đủ. Nghỉ ngơi một lúc rồi lấy áo và mũ đội vào muốn ra ruộng ngô xem Diệp Lục Bắc ở ngoài đó thế nào. Ngôn Tình Ngược
Thấy cô ra ngoài, bà nội cô có đưa cho cô một chiếc giỏ, bên trong đựng bánh và nước ép hoa quả và dặn.
- Mang ra cho ông và hai đứa kia dùng. Ngoài trời nắng nóng thế này, nhớ bảo ông không cần cố gắng quá, thu hoạch đến đâu thì thu hoạch thôi.
Cô vâng dạ rồi nhanh chóng quay người đi.
Khi đi ngang qua nhà bà Vương, cô có nghe được cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ đang đứng trước cổng.
- Nghe nói hôm qua cháu gái bà Vương bị đập đầu ở đâu đó nên phải đến trạm xá thì phải.
- Tôi nghe rồi, Tiêu Nghi Hân không có sao, lại phát hiện ra tin vui là bản thân mang thai. Trong cái rủi lại có cái may. Thấy bảo chồng con bé sững sờ đến nỗi bất động, bà Vương gọi mãi cũng không định thần được.
- Chắc là vui quá nên mới vậy đấy. Ai chả như thế khi lần đầu làm bố.
Cầm Du không có cảm xúc gì mấy khi nghe tin Tiêu Nghi Hân mang thai. Thế cũng tốt, chắc lên chức ba rồi, Diệp Lục Nam sẽ có thể quên cô đi. Cô biết trong chuyện này anh không có lỗi mà cũng bị lừa như cô. Nhưng, dù vậy hai người vẫn không thể bên nhau được.1
Năm đó cô theo đuổi Diệp Lục Nam cuồng nhiệt ra sao, rồi thực tại hai người vẫn không thể đến với nhau được. Người ta nói không sai, có duyên mà không có phận thì dù cố gắng thế nào cũng không bên nhau được.
Cầm Du cầm giỏ bánh đi ra ruộng ngô, thấy có rất nhiều người cũng đang thu hoạch. Cầm Du theo trí nhớ tìm được ruộng ngô nhà mình, thấy bóng dáng của Diệp Lục Bắc đang bận rộn thì vẫy tay gọi hắn.
- Ông xã!
Diệp Lục Bắc ngẩng đầu lên, trông thấy cô thì ngơi tay, vội lên trên bờ.
Cầm Du đặt giỏi bánh xuống dưới gốc cây, thấy Diệp Lục Bắc đi lên thì cô tháo mũ, rồi quạt cho hắn.
Cả người hắn nhễ nhại mồ hôi, không những vậy bộ đồ trên người cũng ướt không còn gì để ướt hơn. Bất giác, Cầm Du chợt đỏ ửng cả mặt. Dù Diệp Lục Bắc mặc quần áo của ông nội cô, nhưng sao vẫn có thể đẹp trai như vậy chứ?
- Bà bảo em mang bánh và nước ép hoa quả cho anh.
Trong khi Cầm Du đang mở nắp chai nước thì Cầm Nghị từ dưới ruộng ngô nhìn thấy thì vội vàng chạy lên, cướp lấy chai nước ép trên tay cô.
- May quá, có chị mang nước đến chứ em sắp chết khô rồi!
Nhìn đồ mình mở cho chồng bị cướp ngay trước mắt, Cầm Du nghiến răng vả vào đầu Cầm Nghị một cái rõ kêu.
- Cái thằng chết tiệt! Trong giỏ có đầu sao không lấy? Đây là chai chị mày lấy cho anh rể mày uống đấy.
- Thôi, anh rể có ý kiến đâu mà chị lại keo kiệt thế!
Diệp Lục Bắc chỉ nở nụ cười bất đắc dĩ. Cầm Du cì một cái rồi lấy chai khác mở cho hắn uống.
- Ông nội đâu rồi?
Cô hỏi Cầm Nghị.
- Ông dẫn hai anh em đến đây rồi đi chơi cờ với mấy ông già khác rồi. Chị đừng tìm nữa.
Giọng nói của Cầm Nghị có chút bực tức. Cứ làm như cậu và anh rể là người làm công đi thu hoạch ngô cho ông bà không bằng!
Cầm Du nghe xong thì chỉ gật đầu rồi lấy bánh ra đưa cho Diệp Lục Bắc, tay còn lại liên tục phe phẩy cái mũ quạt cho hắn. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Diệp Lục Bắc cũng đoán ra phần nào rồi hỏi.
- Tối nay muốn ăn gì?
- Lâu rồi em không ăn cá. Vậy tối nay ăn cá đi.
- Vậy chiều anh sẽ ra chợ mua.
Thấy hai người nhắc về cá, Cầm Nghị liền lên tiếng ngay.
- Chiều không có chợ đâu. Phía sau kia có 1 con sông, chiều nào cũng có vài người thả lưới kéo cá rồi sáng mai đem ra chợ bán. Hay đến chiều em và anh rể lội xuống sông bắt cá đi.
Thấy Cầm Nghị hăng hái như vậy, Cầm Du liền thắc mắc:
- Em biết bơi sao?
- Không, em nói vậy thôi chứ. Anh rể lo tất, em sợ gì, đúng không anh rể?