- Diệp Lục Bắc mất tích sao? Làm sao có thể chứ?
Tiêu Nghi Hân bắt đầu cảm thấy vô cùng lo lắng. Nếu như không có Diệp Lục Bắc ở đây thì chẳng phải tiện lợi cho Diệp Lục Nam có thể gần gũi hơn với Cầm Du hay sao? Làm sao cô ta có thể để chuyện này xảy ra như vậy?
Diệp Lục Nam đưa mắt nhìn Cầm Du chăm chú. Anh ta đã nói rồi, bao năm nay anh ta chưa từng quên được cô. Từ sau khi nghe được câu chuyện của Tiêu Nghi Hân, anh ta lại càng thêm chắc chắn hơn một điều là anh ta không muốn buông tay.
Cho dù Cầm Du có đến với anh ta, nhất quyết đem theo đứa bé trong bụng cô thì anh ta cũng vui vẻ đón nhận đứa bé và coi nó như con mình. Dù sao, nếu không phải tại Tiêu Nghi Hân thì hai người có thể đã đến bên nhau rồi.
Diệp Lục Nam nhìn Cầm Du bằng ánh mắt si tình. Mặc kệ bên kia Tiêu Nghi Hân đã tức đến nỗi muốn nổ đom đóm mắt nhưng anh ta không quan tâm, mà chỉ lạnh nhạt trả lời.
- Từ giờ chuyện của tôi, tốt nhất cô đừng nên xen vào! Cô hại cô ấy từng ấy năm đau khổ, tôi sẽ từ từ khiến cô nếm trải cảm giác đó.
- Diệp Lục Nam! Sao anh lại có thể nói với em như vậy? Em hiện đang mang thai con anh, còn đứa con trong bụng Cầm Du là của Diệp Lục Bắc. Cô ta như vậy mà anh vẫn chấp nhận sao?
- Có vấn đề gì à?
- Anh…
Tiêu Nghi Hân không thể nói thêm bất cứ câu nào nữa. Làm sao cô ta có thể để yên chuyện này chứ? Diệp Lục Nam sao lại có thể đối xử với cô ta như vậy? Rõ ràng… Cô ta yêu anh sâu đậm hơn bất cứ ai? Vì cái gì mà anh vẫn cứ cố chấp yêu Cầm Du? Vì sao không một lần ngoảnh lại nhìn cô ta chứ?
Dừng một lúc, Diệp Lục Nam tiếp tục.
- Nếu cô không muốn sống trong cảnh này thì ly hôn đi.
- Em sẽ không bao giờ ly hôn!
- Vậy thì tùy cô! Tốt nhất là cô nên nhớ rằng vì đứa bé mà tôi mới bỏ qua cho cô. Không bảo vệ đứa bé cho tốt, thì tốt nhất cô cũng nên biến mất khỏi tầm mắt của tôi đi!
Tiêu Nghi Hân thật sự cảm thấy rất sốc trước những câu nói này của Diệp Lục Nam. Cô ta có thể cảm nhận được con người anh bắt đầu thay đổi một cách chóng mặt. Diệp Lục Nam trong tiềm thức của cô ta không phải là người như vậy.
Cô ta phản bội Cầm Du, chặt đứt tình bạn của hai người vì Diệp Lục Nam. Để rồi đến giờ phút này cô ta lại nhận lại sự chán ghét và hận thù của hắn? Tất cả những gì cô ta làm, liệu có đáng giá hay không?
Khi bà nội Cầm chạy đến thì Cầm Du đã tỉnh lại.
Khi cháu gái tiền tụy như vậy, bà lo lắng đến nỗi suýt nữa bị vấp ngã vào ghế. May sao có Diệp Lục Nam phản ứng nhanh nắm được tay bà kéo lại.
- Bà có sao không ạ?
- Cảm ơn cậu, tôi không sao.
Bà nội Cầm ngẩng đầu lên, cảm thấy có chút giật mình khi nhìn thấy Diệp Lục Nam. Quả thật ngoại hình quá giống cháu rể của bà. Có điều, cháu rể của bà đang mất tích không rõ sống chết ra sao…
Bà nội Cầm đem cặp lồng đến rồi đỡ Cầm Du ngồi dậy, muốn đút cho cô ít cháo nhưng cô lại lắc đầu.
- Cháu không muốn ăn. Bà đem về đi.
- Cái con bé này, nhìn xem. Cả tối qua không ăn gì rồi, giờ lại không muốn ăn nữa. Cháu không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng cháu chứ.
Cầm Du do dự một lúc rồi mới nghe lời. cầm lấy thìa xúc vài miếng bỏ vào miệng. Không biết lúc này Diệp Lục Bắc ra sao. Hắn đã ăn gì chưa? Càng ăn, nước mắt của cô càng không thể kìm nén được mà chảy xuống.
Bà nội cô cũng chẳng biết làm thế nào, cũng chỉ có thể an ủi cô rồi thúc giục cô ăn cho hết.
- Bà ninh cháo gà cực lắm. Nhớ ăn hết mà còn có chất cho đứa bé.
- Ông chưa về sao ạ? Chưa có tin tức gì của Lục Bắc sao ạ?
- Tiểu Du, cháu yên tâm đi. Nhất định mọi người sẽ tìm thấy cháu rể thôi. Không sao đâu.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng của bà nội Cầm lo lắng không yên. Bà cũng rất sợ sẽ có chuyện xảy ra với Diệp Lục Bắc. Nếu tìm thấy nhưng chỉ còn lại một cỗ thi thể lạnh lẽo thì không biết cháu gái bà sẽ sống sao nữa.
Bên kia, Diệp Lục Nam mặc dù ngồi cạnh giường bệnh của Tiêu Nghi Hân, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Cầm Du. Nhìn cô đau khổ như vậy, anh thật sự chỉ muốn đến ôm lấy cô vào lòng an ủi. Diệp Lục Nam có chút kích động, cũng may Tiêu Nghi Hân nắm chặt lấy tay của anh giữ anh lại. Nếu không trước mặt bà nội Cầm anh cũng chẳng biết phải giải thích ra sao nữa…
Rồi tin tức Diệp Lục Bắc mất tích đã truyền đến tai người của Diệp Gia. Chiều hôm đó, đích thân quản gia đã dẫn theo rất nhiều người đến trạm xá, đi thẳng vào giường bệnh của Cầm Du rồi nói.
- Thiếu phu nhân, lão gia bảo tôi đến đón cô về. Các bác sĩ và chuyên gia đã đợi sẵn ở dinh thự để chăm sóc cho cô rồi. Còn việc tìm kiếm cứ giao cho người của chúng ta là được.
- Tôi muốn ở lại đây. Chừng nào có tung tích của Diệp Lục Bắc thì tôi mới trở về!
- Thiếu phu nhân, cô ở lại cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Vả lại, cô đang mang thai hậu nhân đời sau của Diệp Gia. Cho dù trong tình huống xấu nhất cậu Lục Bắc có xảy ra chuyện gì thì cô và đứa bé nhất định phải an toàn! Tôi cũng chỉ nghe lệnh của lão gia thôi, cô đừng làm khó tôi.