Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng nghèo thâm tình thực ra là đại gia

Lâm Bắc lạnh lùng hừ một tiếng: "Đừng lo lắng, tập đoàn Lâm Thị và cả biệt thự này là tài sản của nhà họ Lâm chúng ta. Lâm Tư Việt chết rồi. Nó muốn lấy lại sao, đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày, một đồng cũng không đòi lại được đâu."

Lâm Tố Châu nói: "Nhưng mà, hình như anh ấy đã thay đổi quá nhiều, không lẽ trong hơn sáu tháng vừa qua, anh ta đã lén lén để học võ sao? Cái bàn này... chỉ có người trong truyền thuyết võ lâm mới có thể làm được như vậy."

Là một thành viên của gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu ở Thanh Châu, Lâm Tố Châu chắc chắn biết đến sự tồn tại của các võ giả.

Lâm Bắc khịt mũi: “Võ giả thì sao chứ? Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Dù cho võ công có cao đến đâu đi nữa, thì kiếm hay dao gì cũng không thể so sánh được với súng đạn. Dù nó có võ công cao đến đâu chú cũng chẳng sợ, chú vẫn có thể giết nó chỉ bằng một phát súng.”

Với thái độ đầy sát khí, ông ta liếc nhìn Kim Mai Khiết.

Hai tháng sao?

Hừm, trong vòng hai tháng, tao sẽ cho mày và cả con tiện nhân mẹ mày cùng lên thiên đường.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lâm Bắc đã trở nên tốt hơn, suy nghĩ cũng thông suốt hơn, nhưng nghĩ đến việc Kình Thiên mà mình sai đi đến bây giờ cũng không thấy quay trở về...

Ngay lập tức ông ta cầm máy gọi cho Tào Kình Thiên, nhưng điện thoại gọi mãi vẫn không liên lạc được.

Nhìn cái bàn vỡ vụn trên mặt đất, trong lòng Lâm Bắc lại cảm thấy vô cùng khó chịu và có chút lo lắng.

Lâm Dương đang lái xe quay về khu biệt thự Hồng Diệp.

Nửa chừng nhận được cuộc gọi từ Liễu Ngọc Tuyết.

"Anh đang ở đâu? Anh đã đi đâu đấy?"

Lúc này Liễu Ngọc Tuyết trong lòng có vô số nghi vấn, mong muốn tìm được câu trả lời, cô phát hiện ra cô ngày càng không hiểu gì về Lâm Dương.

Lâm Dương thản nhiên nói: "Anh không đi đâu hết, anh đang ở nhà mà."

Liễu Ngọc Tuyết nói: "Thế tối nay chúng ta đi ăn tối nhé, hôm trước đã nói là em sẽ mời anh mà."

"Chuyện này..."

Lâm Dương suy nghĩ một chút nói: "Thôi được rồi, nhưng anh sẽ đến trễ một chút nhé, do anh còn phải nấu thuốc cho mẹ nữa."

Hai người hẹn nhau lúc bảy giờ tối ở một nhà hàng món Tây.

Lâm Dương vội vã về nhà.

Nhìn sơ qua, thi thể của Tào Kình Thiên đã bị vứt bỏ từ lâu, vết máu trên mặt đất cũng đã được lau sạch sẽ. Lúc này, trong nhà ngoài Vương Hồng và Hoa Hải Ninh, còn có cả gia đình Châu Duy Chiến và Lương Mỹ Lệ. Con bé Châu Tử Hinh đang nhảy nhót trước mặt mọi người, nhảy những điệu nhảy mà cô bé vừa mới được học từ trường mẫu giáo.

Nhìn thấy Lâm Dương, Châu Tử Hinh lập tức chạy tới, ôm lấy đùi anh, hai mắt tròn xoe nói: "Chú, chú đã về rồi, nhìn xem, cháu có gì cho chú nè? Đây là cánh gà KFC, nhìn rất ngon, nhưng mẹ cháu luôn không chịu cho cháu ăn, mẹ rất keo kiệt, mỗi tuần chỉ cho cháu ăn một lần, cái này là cháu chừa phần cho chú đấy. "

Lâm Dương ôm lấy cô bé, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Để dành một nửa số cánh gà yêu thích của mình cho anh ăn. Trong thế giới nhỏ bé của cô bé ấy, đó là một điều vô cùng tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận