Đôi mắt người phụ nữ dưới kính râm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương, khí thế của thân thể cũng trong nháy mắt thay đổi, nội lực dâng trào, tản mát ra.
Lâm Dương có chút ngạc nhiên, anh không ngờ người phụ nữ này cũng là võ giả cấp Hoàng trung kỳ, so với Diệp Trọng Đại còn cao hơn một bậc.
“Cô là ai?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
Người phụ nữ còn chưa lên tiếng thì vị lão giả trước mắt đã lên tiếng: “Tôi biết cô ta, cô ta chính là đứa cháu được gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Ngọc Luân yêu quý nhất! Cô ta tên là Diệp Tiểu Manh.”
“A, thì ra là cô ta!”
“Tên họ Lâm này thảm thật, đụng phải ai thì không đụng lại đụng ngay vào tiểu ma nữ nhà họ Diệp…”
“Này, nói bé thôi, ông cũng không muốn sống nữa à?”
Trong đám người, có không ít người đang nghị luận, tuy rằng đã cố gắng đè nặng thanh âm, tuy nhiên vẫn lọt vào lỗ tai của Lâm Dương. Lâm Dương cũng là người Thanh Châu, cũng từng là một cậu chủ giàu có ở Thanh Châu, nên đối với một số thông tin anh cũng nắm rõ được, cái tên Diệp Tiểu Manh giống như sấm vang bên tai anh!
Diệp Tiểu Manh, tính cách hoàn toàn trái ngược với cái tên.
Khi học trung học cơ sở, cô ta chính là chị đại của trường, mang theo chị em trong bang chuyên đi đánh lẻ với học sinh cấp 3, mấu chốt là cô ta có khả năng chiến đấu được, thậm chí bạn học của Lâm Dương là Cổ Đại Khôi cũng bị cô ta đánh cho phát khóc.
Trước đây, Lâm Dương không hiểu, nhưng hiện tại thì anh đã biết, thì ra cô ta là võ giả.
Có điều…
“Dám đánh người nhà họ Diệp chúng tôi xem ra lá gan của anh cũng không nhỏ đâu nhỉ, mau ra đây đấu với tôi!” Diệp Tiểu Manh tháo chiếc kính râm che nửa gương mặt xuống lộ ra khuôn mặt vô cùng đáng yêu, trông giống như thiếu nữ mới lớn vậy.
Quả thực khuôn mặt của cô ta rất hợp với cái tên.
Ánh mắt của Lâm Dương dừng ở trên người cô ta một cái, anh lắc đầu nói: “Tôi không thèm đánh với cô, đồ bệnh hoạn.”
“Anh nói gì cơ? Anh còn dám mắng tôi! Anh mới có bệnh đấy!”
“Cô đúng là có bệnh thật.”
“A! Tức chết mất! Tôi mặc kệ anh là ai, Diệp Tiểu Manh tôi hôm nay nhất định phải đánh chết anh.” Diệp Tiểu Manh bị chọc tức, quát lớn tiếng, năng lượng trong cơ thể bùng nổ, cô ta sử dụng nắm đấm về phía Lâm Dương.
“Tốc độ của cú đấm này nhanh thật!” Bên cạnh có người khen ngợi.
Lâm Dương vẫn không hề nhúc nhích, cho đến khi nắm đấm của Diệp Tiểu Manh tới gần, anh mới nhẹ nhàng nhấc tay trái lên, nhẹ nhàng dùng chưởng đỡ được nắm đấm của cô ta.
Cho dù Diệp Tiểu Manh có dùng sức như thế nào cũng không có tác dụng gì.
“Cái gì?”
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc, sau đó dùng chân đá.
Lâm Dương nhấc chân ngăn cản, rồi đẩy xuống khiến cho Diệp Tiểu Manh phải dựa lưng vào cửa xe, không còn đường lui. Cô ta tiếp tục ra quyền, thế nhưng lại bị Lâm Dương đè tay trái xuống, rõ ràng cô ta đã bị chặn không thể động đậy được.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ đến nỗi không nói được lời nào.
Lão giả phía trước, râu run run, ánh mắt hoảng sợ.
Lâm Dương lại dám động thủ với tiểu ma nữ nhà họ Diệp, xem ra lần này không thể cứu nổi rồi, đến thần tiên cũng không cứu nổi cậu ta, xem ra lần này cậu ta chết chắc rồi.
“Tên khốn kiếp, nếu anh có bản lĩnh thì buông tôi ra, chúng ta đấu quanh minh chính đại một trận!” Diệp Tiểu Manh kêu to, phỉ nước bọt về phía Lâm Dương, may mà anh tránh kịp!
“Diệp Tiểu Manh phải không, đúng là một con nhóc thô lỗ, chẳng trách Vương Hùng Trọng lại chạy tới làm chó săn cho cô, có điều mấy cái võ mèo cào này của cô chẳng phải là đối thủ của tôi đâu.” Lâm Dương thản nhiên nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!