"Ạch"
Lâm Dương thoáng sửng sốt, không ngờ Bàng Cửu Châu lại có thể quen biết người đàn ông BMW này.
Bàng Nam Trung?
Nghe có vẻ như là em trai của cô ấy.
Quả nhiên, sắc mặt Bàng Nam Trung lập tức bối rối: "Chị, cái gì em... Xe của em hư rồi, cho em mượn xe của chị dùng tạm trước."
Vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu với Bàng Cửu Châu.
Cậu ta vừa mới cua được Mao Hồng Diễm, còn muốn ở trước mặt người khác giả vờ nữa!
Nhưng Bàng Cửu Châu không có tâm ý muốn quản ý đồ của cậu, nói thẳng: "Xe điện hư rồi? Vậy thì đi sửa đi! Hôm nay xe của chị đến hạn có biết không? Còn nữa, lập tức nhận lỗi với anh Lâm."
Mao Hồng Diễm vừa nghe, BMW của Bàng Nam Trung không phải của cậu ta, xe cậu ta chạy là xe điện, vẻ mặt lập tức suy sụp.
Xe chạy bằng điện, còn không bằng chiếc xe nát phổ thông của Cổ Đại Khôi nữa!
Bàng Nam Trung chỉ vào Lâm Dương nói: "Tại sao em phải nhận lỗi với anh ta? Anh ta xứng sao? Anh ta chính là một tên giúp việc thối, còn không bằng em đi nhận lỗi với một con chó."
"Bốp!"
Bàng Cửu Châu trực tiếp tát một bạt tai lên mặt Bàng Nam Trung: "Súc vật, sao em dám nói chuyện với anh Lâm như vậy? Anh Lâm chính là khách hàng siêu đẳng cấp của ngân hàng chị, là khách hàng chị tôn trọng nhất, nhận lỗi, ngay lập tức, bằng không chị cho em đẹp mặt."
Khách hàng siêu đẳng cấp?
Bàng Nam Trung lập tức ngây người.
Mao Hồng Diễm có thể không biết khách hàng siêu đẳng cấp của ngân hàng là cái gì, nhưng cậu biết, đó là khách quý gửi ngân hàng vượt qua bảy triệu đô.
Chú thích, là gửi ngân hàng, chứ không phải tài sản.
Hôm nay cậu ta đắc tội với một vị khách siêu đẳng cấp của chị, chị nhất định sẽ mắng cậu ta cả một năm, cũng đừng nghĩ còn có được lợi ích gì từ trong tay chị ấy.
Nghĩ đến đây, cậu ta lập tức nhận lỗi với Lâm Dương: "Thật xin lỗi, anh Lâm, là lỗi của tôi, tôi không nên châm chọc anh, không nên chửi, tôi tự tát mình, anh nhất định đừng để trong lòng."
"Bốp bốp bốp!"
Sau đó lại hung tợn nắm lấy tóc Mao Hồng Diễm, kéo qua, tát bốp bốp bốp bốp vào mặt: "Con tiện nhân này, là cô ta nói xấu anh, là tôi bị dụ dỗ."
Mao Hồng Diễm đau đớn gào khóc.
Chỉ vào Cổ Đại Khôi kêu: "Cổ Đại Khôi, anh là người chết à? Mau qua đây giúp tôi đánh anh ta!"
Ánh mắt Cổ Đại Khôi đỏ lên, còn thật sự dự định nhảy qua.
Kết quả bị một tay Lâm Dương kẹp lại.
Anh thật sự hết chỗ nói rồi.
"Mao Hồng Diễm, cô có mặt mũi chút được không? Vừa rồi còn chê Cổ Đại Khôi không đáng một xu, vứt đi như giẻ rách, bây giờ còn muốn bạn trai cũ giúp cô đánh bạn trai hiện tại, cô bị tâm thần phân liệt phải không?"
Sau đó Bàng Nam Trung hất tay: "Cô cút đi!"
Anh hạ bàn tay của mình xuống, Lâm Dương lại trở thành đối tượng vây xem rồi.
Bàng Cửu Châu đá một cước vào đùi Bàng Nam Trung: "Còn không cảm ơn anh Lâm, sau đó cút xa được bao nhiêu thì cút."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!