Cốc! Cốc! Cốc!
_ Cố tổng, Sở tổng đến rồi!
_ Mau vào đây!
Cửa vừa mở, Cố Thiên Khanh đã giựt lấy túi đồ ăn trên tay Sở Trạch, đem đến bày ra bàn cho Nguyệt My Nhi.
Sở Trạch chưa từng gặp người nào mà cưng vợ đến vô pháp vô thiên như vậy! Nhưng như thế cũng tốt, đứa em gái này của hắn được tấm chồng tốt vậy còn gì!
Cố Thiên Khanh nhanh tay gắp cho cô ăn, không nhanh không chậm nói:
_ Ăn nhiều vào, đừng để đói!
_ Anh Sở Trạch, anh cũng lại ăn đi! Tay nghề hình như lên rồi, rất ngon.
_ Em mau ăn đi, bé con đạp em đấy!
Nguyệt My Nhi nhíu mày, không cam tâm nuốt từng miếng anh đút vào!
Sở Trạch đi đến ngồi xuống ghế, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, nhẹ giọng lên tiếng:
_ Em ăn đi, anh ăn rồi mới đến!
_ Nguyệt Hạ thị để anh trông coi, vất vả cho anh rồi!
_ Không sao, chuyện của em cũng là của anh.
_ Anh đừng trách Tiểu Mạc, em là muốn cậu ấy đi chơi vài ngày cho khuây khỏa.
...
Triệu Mẫn đã hoàn toàn bình phục, vết thương phẫu thuật cũng đã lành hẳn. Ra khỏi cửa, định đến thăm Nguyệt My Nhi, bà liền gặp cậu thanh niên ngày nào cũng đến tìm Nguyệt Hân.
Triệu Mẫn đi đến gần, nhìn anh ta một lúc rồi lên tiếng:
_ Này cậu, cậu là ai vậy?
Long Thành quay người liền bắt gặp Triệu Mẫn, Nguyệt Hân cũng vừa hay từ trong đi ra. Long Thành mỉm cười nhẹ rồi trả lời:
_ Chào bác, con là bạn trai của Nguyệt Hân, bác chắc là mẹ của cô ấy?
_ Phải, vậy đợi đi, con bé còn đang chuẩn bị.
_ Mẹ.
Nguyệt Hân ở phía sau lên tiếng, ánh mắt sắc bén liếc nhẹ Long Thành, sau đó hỏi Triệu Mẫn:
_ Mẹ đến thăm chị Nhi sao? Tiện đường, con đưa mẹ đi!
_ Không cần, hai đứa đi chơi đi! Lúc nãy gọi cho My Nhi, con bé cho người đến đón mẹ rồi! Cậu ta tên gì vậy?
_ Long Thành ạ!
Triệu Mẫn gật đầu, vẻ mặt không phản đối, còn vô cùng vui mừng. Không phá hủy không gian riêng tư của cặp đôi trẻ, bà vội vào xe rồi đi mất!
Nguyệt Hân vừa thấy chiếc xe khuất bóng đã không nhân nhượng mà đánh mạnh vào bụng Long Thành, quát:
_ Anh hết chuyện nói rồi à? Hết vợ tương lai, bây giờ lại là bạn trai của tôi? Anh ế lâu quá nên vả rồi à?
_ Tôi cũng đâu biết nên trả lời thế nào, tôi cũng đâu có ăn mất miếng thịt nào của em, có cần phải đánh mạnh vậy không?
_ Hôm nay tôi cũng đến Cố gia, anh theo hay không thì tùy anh. Với lại, tôi với anh hết nợ rồi, đâu cần dính nhau như sam vậy?
Long Thành uất ức nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Hân. Không mấy vui vẻ gì, nhếch mép cười rồi nói:
_ Nguyệt Hân, em là người đầu tiên dám cự tuyệt tôi, tôi nhất định sẽ khiến em phải phục vụ tôi miễn phí.
...
Nguyệt Hân dừng trước cổng bán bánh ngọt, cô ta còn nhớ, Nguyệt My Nhi rất thích ăn bánh ngọt, đặc biệt là bánh kem vị dâu tây.
Đang chọn bánh, bên cạnh truyền đến giọng cãi nhau của cặp tình nhân trẻ, cô gái khác ngừng quát mắng anh người yêu, chẳng cho anh ta một chút thể diện nào!
_ Anh không xem tôi là người yêu, còn không xem ba mẹ tôi ra gì, anh xứng đáng là một người đàn ông sao? Anh là một thằng khốn nạn, bỉ ổi, vô phép tắc. Tôi thà ở một mình cũng không muốn ở cùng anh.
Nguyệt Hân lười nhìn đến, liền chỉ tay về phía chiếc bánh kem vị dâu tây, nói với nhân viên quán:
_ Lấy cho tôi chiếc bánh này, không cần ghi tên, không cần đồ tổ chức sinh nhật, cảm ơn!
_ Quý khách vui lòng đợi giây lát.
Nguyệt Hân buồn chán đi tham quan xung quanh, vô tình người đàn ông kia bị người yêu đẩy ngã về phía cô ta, không nghĩ ngợi, Nguyệt Hân liền tránh sang một bên để không chuốt thêm phiền phức.
Anh ta nằm dưới sàn lăn qua lăn lại vì quá đau, Nguyệt Hân đưa mắt nhìn người phụ nữ kia, lười biếng lên tiếng:
_ Nơi đông người, muốn cãi nhau cũng nên chừa cho nhau chút mặt mũi chứ! Phụ nữ ngu ngốc.
_ Cô nói ai ngu ngốc, tôi đánh luôn cô bây giờ đó!
Nguyệt Hân quay người liền để ý thấy, không phải cô ấy sai mà là người đàn ông kia sai! Trên người cô ấy chi chít những vết bầm tím, tuy đã được che bởi phấn phủ, nhưng nhìn kỹ liền nhận ra ngay!
Nguyệt Hân không ngần ngại mà quay lại đạp mạnh người đàn ông đang nằm dưới sàn, nhướn mày cảnh cáo:
_ Bên cạnh là đồn cảnh sát, anh qua đó hay là cô ta?
Anh ta sợ hãi từ từ bò dậy, quay người định bỏ chạy. Nguyệt Hân nhanh tay túm tóc anh ta lại, đá mạnh vào chân rồi nói với nhân viên tiệm:
_ Anh ta có xu hướng bạo lực, chỉ có cảnh sát mới giải quyết giúp anh ta, mau đưa người đi!
Cô gái kia không ngờ đến Nguyệt Hân sẽ hành động như vậy, nước mắt vô thức trào ra, đi đến nức nở cảm ơn cô ta:
_ Chị gái, rất cảm ơn cô, nếu không có cô, có lẽ tôi đã sống cùng anh ta nữa rồi! Tôi gây sự chú ý là muốn cảnh sát đến đây, khi đó tôi sẽ khai hết!
_ Đừng khóc, công chúa chưa bao giờ để mình rơi nước mắt. Mau qua lấy lời khai đi!
_ Được, có duyên sẽ gặp lại.
Nguyệt Hân mỉm cười rồi cũng cầm theo bánh mà rời đi! Không nghĩ rằng, giúp người lại có tinh thần sảng khoái như vậy!
...
Cố Thiên Bắc vui vẻ nắm tay Tô Tiểu Mạc đi dạo phố, dưới ánh nắng chan hòa, cùng với gió thổi nhẹ, khiến cả hai càng có không khí vui vẻ với nhau.
Lần đầu hẹn hò đầu tiên, không những không có cảm giác ngượng ngùng, mà thay vào đó lại rất tự nhiên và cởi mở.
Chắc do đã tiếp xúc với nhau một thời gian, nên chỉ cần gắn cái mác người yêu vào, cũng chẳng có thay đổi gì nhiều.
Tô Tiểu Mạc đi cạnh Cố Thiên Bắc thật sự rất xứng đôi vừa lứa, cứ như cặp đôi bước ra từ truyện tranh.
Các cô gái chàng trai đi ngang đều ngoái lại nhìn, còn bonus thêm nụ cười tươi và sự ganh tị.
Tô Tiểu Mạc nhìn Cố Thiên Bắc cười một cái, sau đó lên tiếng hỏi:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!