Chương 1750
Trần Hữu Nghị cười đến mức khóe mắt nhếch lên, độ cong tùy ý mà lại rất gợi cảm.
Anh ta cũng mặc kệ Nguyễn Khánh Linh ở bên cạnh, vươn bàn tay to ra, trực tiếp ôm chầm lấy Lăng Huyền vào lòng mình.
Lăng Huyền không ngờ được rằng anh ta sẽ làm như thế này, Khánh Linh vẫn đang đứng bên cạnh nhìn kia kìa!
Cô ấy vừa xấu hổ vừa cáu tức, vội vàng đẩy Trần Hữu Nghị ra, rồi lại chạy về khoác lấy tay Nguyễn Khánh Linh, trừng mắt nhìn anh ta, lỗ tai đỏ bừng: “Ai là vợ của anh chứ!”
Trần Hữu Nghị cũng không đi ôm cô ấy nữa, anh ta chỉ cười nói “Được rồi được rồi, em bây giờ tạm thời không phải, nhưng sẽ sớm thôi.”
Nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong ánh mắt của người đàn ông, Lăng Huyền lại càng thêm xấu hổ, mấu chốt là bây giờ Nguyễn Khánh Linh vẫn còn ở đây, cô ấy luôn cảm thấy hai người họ giống như đang cố tình thể hiện tình cảm.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình của bọn họ, trái lại còn vui vẻ hớn hở, không cảm thấy ngại chút nào.
Lăng Huyền nhìn Nguyễn Khánh Linh, bất đắc dĩ kéo kéo cô rồi nói: “Được rồi, đừng nhìn bọn tớ nữa, đi thôi nào!”
“Ồ, được thôi.”
Nguyễn Khánh Linh lúc này chỉ cười tủm tỉm đồng ý, khoác tay Lăng Huyền cùng nhau bước đi.
Lăng Huyền lại quay đầu lại nhìn cô, chỉ nhìn thấy trên mặt cô vẫn lộ ra một nụ cười như cũ, nhưng lại vô cùng ngốc nghếch, không thể thoát khỏi được sự trẻ con.
Cô ấy cũng bị chọc cười, lắc lắc đầu.
Trong lòng càng ngày càng khẳng định câu nói “Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch”, hay chính là Phạm Nhật Minh đã nuôi cô thành ngốc nghếch.
Chậc chậc chậc, cô bé nhỏ vốn đã không thông minh gì cho lắm, còn rơi vào tay Phạm Nhật Minh cưng vợ như cưng trứng, thì lại càng không thông minh lên được.
Cùng may mà, người đó không phải là ai khác, chính là Phạm Nhật Minh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!