Chương 43
Vậy là lòng ngực của Phạm Nhật Minh càng thêm nghẹn, kéo kéo thảm nhung: “Chân đau”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh mới buôn điện thoại xuống, nhìn về phía đùi của anh, có hơi lo lắng: “Sao lại có thể đau? Đau ở đâu?”
Nguyễn Khánh Linh thấy nãy giờ Phạm Nhật Minh không nói lời nào, còn nhìn mình chăm chăm, cô lo lắng nói: “Có phải vết thương cũ ở trên chân lại tái phát không? Để tôi đi gọi chủ Hùng tới nhé.”
Vừa nói xong, cô xốc chăn lên định đứng dậy nhưng bị Phạm Nhật Minh kéo cổ tay lại nói: “Không cần gọi, tôi ngôi một lúc là ổn”
“Có muốn đi gặp bác sĩ không?”
Nguyễn Khánh Linh vẫn lo lắng, bỗng nhiên bị Phạm Nhật Minh kéo tới bên cạnh, cách anh thật gần.
Phạm Nhật Minh đắp chăn nhung lên người cô, bình tĩnh nói: “Tôi không sao đâu, đây là di chứng do vết thương ở chân lưu lại, bác sĩ cũng không có cách “…Vậy được”
Nguyễn Khánh Linh không biết phải làm sao, trong lòng thầm oán trách, nếu như đã không có việc gì thì vừa nãy kêu cô một cách nghiêm túc như vậy làm gì, làm hại cô tưởng rằng chấn thương ở chân của anh lại tái phát.
Trong chốc lát cả hai người đều im lặng, bỗng nhiên Nguyễn Khánh Linh nhớ tới một việc, “A phải rồi, bạn học của tôi vừa nói cuối tuần này phải bảo vệ luận văn. Vậy nên tôi phải đi nước Anh một chuyến, chắc phải mất một thời gian mới có thể trở về Cô nhìn sườn mặt trắng sáng của anh, nói: “Cho nên, anh sẽ phải tự mình nấu cơm. Vừa hay anh mới nói muốn tìm người giúp việc, vậy thì để họ nấu cho anh ăn đi, đừng suốt ngày ăn bên ngoài, không tốt cho sức khỏe đầu.
“Em vừa mới nói chuyện với bạn học hả?” Phạm Nhật Minh đột nhiên cắt ngang lời cô.
Bị anh hỏi như vậy, Nguyễn Khánh Linh ngẩn người, rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ấy nói với tôi vài điều về việc bảo vệ luận văn và cả giáo sư phụ trách biện hộ nữa.
Trong nháy mắt, lòng Phạm Nhật Minh như thông thoáng hần, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn: “Được rồi, tôi đã biết rồi.
Thấy hôm nay anh nói chuyện thoải mái như vậy, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi kinh ngạc, cô không kiềm được cần thận dặn dò lại lần nữa.
“Chân của anh vẫn chưa tốt, không nên vận động nhiều, phải chủ ý nghỉ ngơi cho đủ, bình thường cứ để người giúp việc sắc cho anh ít thuốc bổ cho xương.”
Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh không ngừng văng vắng bên tai anh .
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!