Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 442

Tống Ngọc có chút cảm khái.

Bàn tay của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, lúc này bầu trời đã nhá nhem tối, bên ngoài người ra kẻ vào, phần lớn đều là đôi tình nhân trẻ, bọn họ cũng là một trong số đó.

Ánh trăng đêm nay rất sáng, vừa sáng rực lại vừa dịu dàng giống như ánh mắt của người tình vậy.

Trên người Châu Tử Cường đang tỏa ra một luồng nhiệt ấm nóng, khiến Tống Ngọc nhịn không được tiến lại gần anh ta hơn.

Cùng với động tác của cô ấy, Châu Tử Cường dừng chân lại, Tống Ngọc cũng dừng lại theo anh ta, cô ấy cảm thấy có chút kỳ lạ, trước động tác đột ngột của người đàn ông, liền hỏi: “Sao vậy?”

Cô ấy bất chợt nhìn thấy dòng cảm xúc mãnh liệt trong đáy mắt của người đàn ông.

Đầu óc Tống Ngọc trống rỗng, hầu như là cô ấy liền lập tức hiểu ra được ý định của Châu Tử Cường, nhịp tim của bản thân lại đột ngột tăng nhanh.

Kể từ khoảng thời gian sau khi chia tay, hai người họ đã nhiều năm rồi chưa từng hôn nhau.

Ngay khi cô ấy có chút thất thần, thì Châu Tử Cường đã cúi đầu xuống, càng ngày càng tiến đến gần khuôn mặt của cô ấy.

Sắc mặt của Tống Ngọc có chút nóng lên, cô ấy thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, chỉ nhắm mắt lại chờ đợi đôi môi anh ta đáp xuống.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, gương mặt của Lê Tuấn lại bất chợt lóe lên trong tâm trí của cô ấy.

Tất cả những ký ức đã biến mất vào đêm bọn họ say rượu ngày hôm đó, tất cả mọi chuyện đều bỗng chốc hiện về trong tâm trí cô ấy.

Mày đang nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy.

Tống Ngọc đột ngột mở mắt ra, đúng vào lúc này, cô ấy cảm giác được có người đang kéo cánh tay của mình lại, kéo cô ấy lùi về phía sau một bước, khuôn mặt của Lê Tuấn lúc này không ngờ lại xuất hiện ngay trước mặt cô ấy.

Không biết là chột dạ hay như thế nào, Tống Ngọc dùng sức đẩy Lê Tuấn ra, nổi giận nói: “Sao anh lại ở đây hả?”

Giọng điệu của cô ấy rất nặng, nặng đến mức Châu Tử Cường cũng nhìn cô ấy với vẻ hết sức kinh ngạc.

Thế nhưng sắc mặt của Lê Tuấn vẫn không hề thay đổi, như thể anh ta không hề ngạc nhiên trước giọng nói bất thình lình của cô ấy, anh ta điềm tĩnh cầm túi cà phê trên tay lên.

“Ở nhà không có hạt cà phê, tôi đúng lúc đi ngang qua đây mua một ít.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận