Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng Tôi Lòng Đen Tối

Sao cô lại muốn nhắc tới cái tên Hà Ngọc Ngân chứ? Cô còn muốn chôn sâu nó vào đáy lòng, mãi mãi cũng không nhắc đến nữa. Nhưng Hà Ngọc Ngân vẫn còn sống, cô không thể để Hà Ngọc Ngân bị giam giữ chịu khổ ở nơi đó, còn cô và Ngự Tứ vui vẻ sống hạnh phúc bên nhau được!

Hôm nay là mùng một tết, cô nghĩ có thể buông bỏ mọi chuyện để vui vẻ ăn tết, nhưng chuyện đã đến bước này rồi, cô có thể thờ ơ được sao?

Lửa giận trong mắt Ngự Tứ nhanh chóng bị nước mắt của cô dập tắt, anh bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi.”

Cố Duyên nhắm mắt lại, ngăn không cho nước mắt trào ra: “Không phải em muốn nhắc đến cô ấy, không phải em thích so đo với người chết, mà là… Hà Ngọc Ngân vẫn còn sống, cô ấy chưa chết!”

Ngự Tứ giật mình, đến gần cô.

Nước mắt của cô tiếp tục lăn dài: “Xin lỗi, em giấu anh bởi vì không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, em đã quen có anh mất rồi…”

“Em nói Ngọc Ngân còn sống sao?” Ngự Tứ cảm thấy anh nghe nhầm rồi, nhất định là nghe nhầm rồi, hoặc là Cố Duyên nói sai rồi…

“Đúng vậy!” Cố Duyên gật đầu: “Ngày đó Dao Trụ dẫn em đi khỏi biệt thự, chính là vì đưa em đi gặp Ngọc Ngân.”

“Cô ấy ở đâu?” Ngự Tứ hỏi.

Cố Duyên do dự một lúc mới nói: “Ở tầng hầm nhà Dao Trụ.”

Sau đó, bóng dáng Ngự Tứ đã không thấy đâu nữa. Đúng vậy, anh dùng tốc độ nhanh như gió rời khỏi phòng ngủ, rời khỏi tầm mắt của cô.

Lòng của cô giống như chìm xuống đáy biển.

Cuối cùng, cô vẫn chắp tay dâng anh cho người khác, hủy đi tương lai tốt đẹp của mình.

Cô nhìn xung quanh phòng ngủ, mở chiếc vali mới thu dọn đồ đạc lúc sáng ra, trong đó chứa đồ mà cô và Ngự Tứ định mang đi. Bây giờ Ngự Tứ không ở đâu, cô cũng nên lấy những thứ thuộc về cô lấy, tự mình mang đi thì hơn.

Cô thu dọn tất cả, kéo vali ra khỏi phòng ngủ, chậm rãi xuống dưới nhà. Ra khỏi phòng ngủ, ra khỏi căn nhà này, cũng chính là bước ra khỏi cuộc hôn nhân của cô và Ngự Tứ.

Linh Lung thấy cô đi xuống, nghi ngờ hỏi: “Mợ hai, sao cậu hai rời đi vội thế?”

Cố Duyên nhìn Linh Lung, khẽ lắc đầu, không nói gì.

Rời khỏi nhà họ Ngự, Cố Duyên không biết nên đi đâu. Cô đã từng đứng đây rất nhiều lần, nhìn bốn phía xung quanh, không biết nên rẽ lối nào.

Giống như Ngự Tứ nói, nơi này có quá nhiều kỉ niệm không tốt đẹp…

Chỉ cần một ngày Phong Thanh không trở về nhà thì bà Cố sẽ không chấp nhận cô, cho nên cô không thể về nhà họ Cố được. Hà Ngọc Ngân trở về rồi, cô cũng không thể trở về nhà họ Phong, bởi vì cô không muốn thấy Ngọc Ngân và Ngự Tứ ở bên nhau.

Lúc trước, cô nhìn thấy Phong Thanh và Tô Điền ở cạnh nhau, trong lòng đã cô đau đớn vô cùng, nếu bây giờ lại nhìn Ngự Tứ và Ngọc Ngân thì cho dù trái tim cô có được làm từ tường đồng vách sắt cũng không chịu nổi…

Cuối cùng, cô thấy nhà Dương Xinh Xinh vẫn thích hợp với cô nhất.

Đến nhà họ Dương, Cố Duyên im lặng ngồi trên ghế sofa, uống nước liên tục. Cô không nói cho hai chị em nhà họ Dương về quan hệ giữa Phong Tùy và Ngự Tứ, cũng không nói chuyện của Ngọc Ngân cho bọn họ. Chị em nhà họ Dương cũng quen việc cô tới nơi này rồi, trong mắt bọn họ, nếu Cố Duyên không trốn nhà đi một tháng một lần thì đó mới là không bình thường.

Cố Duyên không nói gì, bọn họ cũng không hỏi.

Buổi chiều, hai chị em nhà họ Dương đi về nhà cùng cha mẹ, trong nhà này chỉ còn có một mình Cố Duyên.

Bên ngoài, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo nổ, vô cùng náo nhiệt. Chỉ có Cố Duyên ở nơi này một mình, lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn.

Tay cô nắm chặt điện thoại, cô vô thức đợi điện thoại của Ngự Tứ, nhưng cô cũng không biết cô đợi để làm gì. Chờ anh gọi điện tới nói rằng anh đã thu xếp ổn thỏa cho Ngọc Ngân, chuẩn bị trở về bên cạnh cô sao?

Mơ mộng hão huyền…

Cuối cùng điện thoại vẫn vang lên, nhưng không phải Ngự Tứ gọi tới, nhìn số điện thoại trên màn hình, tuy cô chưa bao giờ nhìn thấy nhưng cô lại có dự cảm đây là diện thoại của Dao Trụ gọi tới.

Cô nhẹ nhàng ấn nút nghe.

Đầu bên kia quả nhiên truyền đến giọng của Dao Trụ, chỉ là không kích động mấy, giọng vẫn dịu dàng: “Duyên Duyên, lựa chọn của cô đúng là làm cho tôi kinh ngạc!”

Cố Duyên không biết Dao Trụ có tức giận hay bất mãn không, cô há hốc miệng ra, do dự nói: “Xin lỗi, tôi không thể coi như cô ấy đã chết…”

“Cô đúng là cô gái hiền lành lương thiện mà Phong Tùy vẫn hay khen ngợi…” Dao Trụ cười một tiếng: “Cô không cần xin lỗi tôi, cuộc đời của cô là do cô tự quyết định.”

“Vậy còn cô, Phong Tùy có…”

Nhất định Phong Tùy sẽ trách Dao Trụ, mắng mỏ Dao Trụ…

Cô và Ngọc Ngân coi như được giải thoát rồi, vậy Dao Trụ thì sao? Cô ấy sẽ phải trả giá sao?

Dao Trụ không để ý, im lặng một lúc, sau đó buồn bã nói: “Dù sao Phong Tùy cũng không cần tôi, trong lòng anh ấy, tôi là loại người như thế nào cũng không quan trọng nữa, hận thì hận…”

“Bọn họ… ổn không?”

“Ổn, rất ổn!” Dao Trụ cười điên cuồng: “Lúc Phong Tùy chạy tới, anh ấy kích động đến mức suýt phá nát hầm nhà tôi, anh ấy ôm Hà Ngọc Ngân, ôm rất chặt, giống như ôm bảo bối trân quý nhất thế giới này vậy. Anh ấy vừa ôm thì Hà Ngọc Ngân lập tức ngất trong ngực anh ấy, Phong Tùy ôm cô ta đi bệnh viện rồi. Trước khi đi, Hà Ngọc Ngân còn nhìn tôi cười nữa. Nhất định cô ta đang tính toán xem sau này sẽ trả thù tôi thế nào, hẳn là cũng phải nhốt tôi dưới hầm…”

“Không…” Cố Duyên an ủi: “Không đâu, cô ấy có Phong Tùy rồi mà, chắc là sẽ thỏa mãn thôi.”

“Thỏa mãn?” Dao Trụ hét lớn lên: “Cố Duyên, nếu như cô ta hiểu được hai chữ “thỏa mãn” thì sẽ không ra tay sát hại nhiều người vô tội như vậy! Cô cho rằng cô ta mới chỉ ra tay với mình tôi sao? Nói cho cô biết, cô ta ở cạnh Phong Tùy một năm, đã giết chết mười một người phụ nữ có liên quan tới Phong Tùy rồi. Những người phụ nữ kia đều là người vô tội, thậm chí có người chỉ gặp mặt Phong Tùy một lần trong buổi tiệc mà thôi. Cô nói xem, những người đó đáng chết sao?”

Lần đầu tiên Cố Duyên thấy Dao Trụ kích động như vậy, cô có thể tưởng tượng được giờ phút này Dao Trụ đang thất vọng đến cực độ, nước mắt rơi đầy mặt.

Dao Trụ luôn luôn nhẫn nhịn…

“Cố Duyên, cô đã tự hại chết chính cô rồi! Cô đợi một ngày bị cô ta hại chết đi!” Dao Trụ nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại trên tay, Cố Duyên không phản ứng kịp.

Ngọc Ngân đã giết nhiều người như vậy sao? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi mà thôi…

Cho dù cô ta thực sự giết người, cô cũng không thể bỏ mặc cho cô ta ở tầng hầm, không để ý được…

Đêm mùng một, Cố Duyên ngủ trên ghế sofa phòng khách cả đêm.

Sáng hôm sau tỉnh lại, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không khí trong lành, ánh nắng ấm áp, hoa trong sân đều nở rực rỡ.

Cô ngồi dậy, phát hiện mũi hơi khó thở, có lẽ là tối qua bị cảm lạnh.

Cô cầm điện thoại di động trên bàn trà lên, nhìn thoáng qua, phía trên có khoảng năm cuộc gọi nhỡ, cô nhìn thử thì thấy đều là Phong Hách gọi tới, Ngự Tứ không gọi một cuộc nào.

Cô nhớ tới lời tối qua của Dao Trụ. Phong Tùy vừa thấy Ngọc Ngân thì đã kích động tới mức suýt phá hủy hầm nhà Dao Trụ, ôm Ngọc Ngân rất lâu, ôm rất chặt… Lúc này, hẳn là bọn họ còn có nhiều lời muốn nói với nhau, làm gì còn thời gian mà quan tâm đến cô chứ.

Đã lựa chọn con đường như vậy thì cũng nên dũng cảm bước tiếp. Cô còn gì để mong đợi nữa chứ?

Cô nhìn số điện thoại của Phong Hách trên màn hình, thầm nghĩ Phong Hách nhất định đã biết Ngọc Ngân còn sống rồi. Ông gọi cho cô nhiều lần như vậy hẳn là vì muốn thông báo tin tức này.

Tuy nhiên cô không ngờ khi cô gọi lại, Phong Hách lại kích động vô cùng, liên tục nói rằng tìm được Ngọc Ngân rồi, Ngọc Ngân chưa chết…

Nghe giọng nói kích động của ông, cô chỉ khẽ đáp lại.

Phong Hách nói cho cô biết hiện giờ Ngọc Ngân có chút suy yếu, cũng hỏi cô có rảnh đi qua bệnh viện thăm Ngọc Ngân không? Cô chỉ đáp qua loa vài câu rồi cúp máy.

Đi thăm Ngọc Ngân sao? Cô không muốn!

Ba ngày liên tiếp, Cố Duyên đều ở một mình. Đến ngày thứ tư, cô mới tự an ủi mình mọi chuyện sẽ qua thôi.

Cô không thể trốn tránh mãi được, cô phải làm việc, việc gì cũng được, nếu không cô sẽ phát điên mất. Cô muốn tìm một công việc, nhưng các công ty đều đang nghỉ lễ, chỉ có thể chờ tới qua tết.

Cố Duyên ra khỏi nhà, nhìn mưa xuân bay lất phất. Mùa xuân năm nay lạnh hơn mọi năm, nhưng cô lại chỉ có một mình.

Cô cầm ô, đi ra ngoài.

Gió không lớn, nhưng thổi qua mặt lại buốt như dao cắt. Cô túm chặt áo khoác trên người, bước nhanh hơn.

Cô đi đến bệnh viện Ngọc Ngân năm, nhưng bác sĩ nói Ngọc Ngân xuất viện tối hôm qua rồi.

Xuất viện? Đi đâu? Về biệt thự bên bờ biển hay nhà họ Phong.

Cô muốn về nhà họ Phong xem thử, nhưng cô lại không đủ dũng cảm… Trời rất lạnh, trên đường không có nhiều người đi lại. Cuối cùng, cô đành trở về thăm ông nội Cố.

Ông nội Cố nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng ngủ, trên người đắp chăn lông rất dày, không cảm giác được Cố Duyên bước vào.

Cố Duyên đẩy nhẹ tay ông: “Ông ơi…”

Ông nội Cố mở mắt ra, nhìn Cố Duyên, nở nụ cười: “Cháu tới rồi sao?”

Nói xong, ông nhìn bốn phía xung quanh: “Ngự Tứ đâu? Sao không đến cùng cháu?”

“Hôm nay Ngự Tứ không rảnh, cháu tới một mình.” Cố Duyên khó chịu trong lòng. Lần trước, cô còn cùng Ngự Tứ tới đây, nghe ông nội Cố nói về chuyện liên quan tới cô và Ngự Tứ…

Cố Duyên thấy ông hơi yếu, cô đỡ lưng ông ngồi dậy: “Ông, ông sao vậy, không thoải mái sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận