“Đương nhiên hoan nghênh.”
Bây giờ Ngọc Ngân với cô mà nói chính là một quả bom hẹn giờ, cô tránh không kịp, sao có thể hoan nghênh?
Cô không biết lần này Ngọc Ngân đến có mục đích gì, lẽ nào thực sự chỉ do nhàm chán nên muốn ra ngoài đi dạo? Cô rất muốn tin, nhưng sự bất an trong lòng lại không ngừng ngập tràn toàn thân.
“Sao vậy? Hai con mới đi mưa đồ ăn về sao?’
Lăng Tiêm Hà nhìn thấy Ngự Tứ xách túi đồ ăn từ trong xe ra, ngạc nhiên hỏi.
Ngự Tứ cười, nhìn Cố Duyên nói:
“Duyên Duyên nói muốn đích thân làm một bữa tối đơn giản.”
“Ồ, cũng được, luyện nhiều một chút.”
“Đúng rồi, mẹ, mọi người sao không vào trong nhà ngồi?”
Ngự Tứ giục:
“Mau vào trong nhà đi, bên ngoài trời lạnh.”
Mọi người cùng nhau vào nhà, Lăng Tiêm Hà mỉm cười nói:
“Bọn ta cũng vừa mới đến, vừa xuống xe thì nghe thấy tiếng xe bọn con quay về, rất trùng hợp.”
Mọi người vào nhà, Linh Lung nghênh đón mới Lăng Tiêm Hà và Ngọc Ngân ngồi, sau đó đi pha trà, Lăng Tiêm Hà đỡ Cố Duyên ngồi lên sofa, Ngọc Ngân lại không ngồi xuống, mà là quan sát xung quanh căn nhà.
Căn nhà đã không giống với lần trước, giống như Cố Duyên hy vọng, mỗi một góc trong nhà đều treo đầy ảnh chụp chung của cô và Ngự Tứ.
Ngự Tứ nuông chiều cô, thậm chí còn giúp cô treo từng bức ảnh lên, khắp nơi đều có ảnh chụp chung của hai người, nắm tay, ôm, hôn, mỗi một tấm đều thấy được sự ngọt ngào.
Ngọc Ngân cảm thấy mắt mình như nổi lên ngọn lửa vậy, nóng rực khiến tầm nhìn cô ta trở nên mơ hồ…
Lăng Tiêm Hà nhìn theo tầm mắt của cô ta cũng nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người họ, sau đó mỉm cười khen:
“Ảnh chụp rất đẹp, chụp khi nào vậy.”
“Chụp vào mấy hôm trước.”
Ngự Tứ đặt ly nước trước mặt bà.
Khóe môi Ngọc Ngân khẽ giương lên, lộ ra nụ cười mỉm giễu cợt.
Khi Cố Duyên đang làm cơm trong phòng, Ngọc Ngân đi vào, đứng sau cô cười híp mắt:
“Động tác thật nhanh.”
“Cái gì?”
Cố Duyên quay đầu nhìn cô ta, nhất thời không biết cây nói này của cô ta đang nói cái gì.
Ngọc Ngân chỉ vào phòng khách:
“Ảnh chụp.”
Thì ra cô ta nói đến ảnh chụp, Cố Duyên lại quay đầu lại tiếp tục làm việc trong tay, mỉm cười nói:
“Tôi cũng không ngờ lại nhanh như vậy, hôm đó nhìn thấy ảnh chụp chung của cô và Ngự Tứ, mới nhận ra tôi và Ngự Tứ vẫn chưa có ảnh chụp chung. Về nhà nói với anh ấy, không ngờ hôm sau anh ấy đã hẹn nhiếp ảnh đến.”
“Cô nói những lời này muốn chứng minh cái gì? Chứng minh anh ấy yêu cô sao?”
Cố Duyên hơi ngẩn người, nhìn nụ cười chậm rãi phai đi trên gương mặt của cô ta, rất lâu sau mới cười nhạt:
“Tôi nghĩ… tình yêu Ngự Tứ đối với tôi, không cần dùng bất kỳ thứ gì chứng mình cả.”
Ngọc Ngân cũng cười, liếc nhìn nồi thịt đang được nấu:
“Thịt cháy rồi.”
Cố Duyên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện thịt kho tàu quả nhiên đã cháy, cô vội vàng tắt bếp, cho thêm nước, đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn.
“Nói đến kỹ năng nấu ăn, cô quả thật vẫn không bằng tôi.”
Ngọc Ngân cười giễu cợt, trên mặt cô ta đang cười, nhưng đáy lòng lại vô cùng bi thương, ngoại trừ nấu ăn giỏi hơn Cố Duyên, cô ta còn có thứ gì hơn Cố Duyên sao? Không có thứ gì sánh được với cô!
“Từ từ học, sẽ tốt lên thôi.”
Cố Duyên cười, đổ đồ ăn đã hỏng vào trong thùng rác, bắt đầu làm lại.
“Chỉ với trình độ của cô, sao có thể chăm sóc tốt cho Ngự Tứ?”
Ngọc Ngân hạ thấp giọng, lạnh nhạt nói:
“Tôi nghĩ bệnh của Ngự Tứ nhất định đã rất nghiêm trọng rồi? Anh ấy còn bao nhiêu thời gian cho cô lãng phí như vậy? Ngay cả một bữa cơm cũng làm không xong, những chuyện lặt vặt khác còn có thể làm được không?”
“Ngọc Ngân, cô đang chất vấn tôi sao?”
Cố Duyên dừng công việc trong tay, nhìn cô ta:
“Nếu Ngự Tứ đã chọn tôi thì nhất định có đạo lý của anh ấy, anh ấy cảm thấy hạnh phúc là được không phải sao? Nếu anh ấy cảm thấy tôi nấu cơm không ngon, sao không mời đầu bếp trở lại? Tôi làm là tâm ý, tâm ý là dựa vào cảm giác chứ không phải dựa vào ăn, cô có hiểu không?”
“Vì sao cô chịu thừa nhận mình không chăm sóc tốt được cho anh ấy?”
“Bởi vì tôi không nhìn thấy được điểm nào không tốt của Ngự Tứ cả.”
“Cô làm thịt gà kho tàu cho anh ấy ăn?”
Ngọc Ngân chỉ vào thịt gà đã bị cô bỏ thùng rác:
“Hiện giờ thứ Ngự Tứ phải ăn các món nhạt sao, món ăn nhạt có thể khiến anh ấy không đau đớn khi phát bệnh có biết không? Cô không biết sao?”
Cố Duyên ngẩn người, cô thực sự không biết.
Ngọc Ngân chần chừ một lúc, nhìn thẳng vào cô, nói:
“Trả anh ấy lại cho tôi, khoảng thời gian còn lại để tôi chăm sóc anh ấy, cầu xin cô.”
Ngọc Ngân đưa ra yêu cầu này đã nằm trong dự đoán của Cố Duyên vào mấy ngày nay, chỉ không ngờ lại yêu cầu nhanh như vậy, sớm như vậy.
Trả Ngự Tứ lại cho cô ta? Sao lại nói từ “trả”? Ngự Tứ không phải do cô cướp lấy, cũng không phải do cô lừa gạt có được, mà là từ khi bắt đầu… bọn họ đã ở bên nhau rồi.
Thực ra Ngọc Ngân coi như đã khách khí rồi, nói với cô từ “cầu xin” này, chỉ là cô không thể đồng ý được.
Cô cười nhạt:
“Ngọc Ngân, cô không cảm thấy cô nói vậy rất nực cười sao? Ngự Tứ không phải là đồ vật, sao có thể trả đi trả lại được? Ngự Tứ có tình cảm của mình, có lựa chọn của mình, có cuộc sống mà mình muốn. Nếu như anh ấy cảm thấy ở bên tôi không hạnh phúc, không vui vẻ, không cần bất cứ ai làm chủ, anh ấy tự nhiên sẽ rời đi.”
Ngọc Ngân chán nản:
“Anh ấy đã nói rồi, nếu như không có cô, anh ấy nhất định sẽ bên tôi đến già.”
“Nhưng hiện tại có tôi.”
Ngọc Ngân nhìn cô, lắc đầu:
“Cố Duyên, tôi không muốn làm cô tổn thương, dù sao cũng là cô cứu tôi khỏi tầng hầm, nhưng Ngự Tứ, tôi không thể mất đi anh ấy.”
Câu nói này của cô ta là có ý gì? Trong lòng Cố Duyên lập tức dâng lên cảm giác sởn gai ốc. Cuối cùng cô ta cũng ngả bài rồi, đây là chuyện gần đây Cố Duyên đang lo sợ.
“Cho dù dùng thủ đoạn gì, cho dù phải hủy hoại, tôi cũng nhất định phải mang Ngự Tứ quay về bên tôi.”
Ngọc Ngân lặp lại, kiên định và tàn nhẫn.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai nhường ai.
“Tình Nhi, Ngọc Ngân, hai con đang làm gì vậy?”
Giọng nói của Lăng Tiêm Hà từ xa đến gần, sau đó bóng dáng của bà vào trong phòng bếp.
Nhìn thấy hai người họ đứng đấy, ngẩn người, nhìn hai người họ nghi hoặc nói:
“Hai con đang làm gì vậy?”
Ngọc Ngân cười, lắc đầu:
“Không có gì, con đang dạy Thanh Nhi nấu thịt gà kho tàu.”
Lăng Tiêm Hà nửa tin nửa ngờ, xoay người nhìn Cố Duyên, Ngọc Ngân trừng mắt nhìn Cố Duyên, ánh mắt kia mang theo ý cảnh cáo. Cố Duyên cũng cười nói:
“Đúng vậy, con làm cháy thịt gà rồi.”
“Để mẹ làm cho.”
Lăng Tiêm Hà cười tươi nói, mặc tạp dề vào, nhưng lại bị Ngọc Ngân ngăn lại. Ngọc Ngân mỉm cười nói:
“Mẹ, muộn rồi, hay là chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn đi.”
Lăng Tiêm Hà suy nghĩ, treo tạp dề vào chỗ cũ:
“Cũng được, Ngự Tứ nhất định cũng đói rồi.”
Cố Duyên đương nhiên không dám từ chối lời đề nghị của Ngọc Ngân, cô bảo Ngọc Ngân và Lăng Tiêm Hà ra ngoài trước, mình ở lại dọn dẹp tàn cục trong phòng bếp. Nhìn thấy thịt gà bị mình làm cháy nằm trong thùng rác, trong lòng cô vô thức dâng lên sự đau xót.
Cô chỉ muốn làm một bữa ăn cho Ngự Tứ, Ngọc Ngân cũng không cho phép sao?
Ngày hôm sau, Cố Duyên đến bệnh viện Á Ân tìm chủ nhiệm Trình hỏi về bệnh tình của Ngự Tứ và những chuyện cần chú ý, khi chủ nhiệm Trình nói với cô Ngự Tứ nên ăn những món nhạt, cô đột nhiên có chút buồn. Cho tới giờ, cô luôn cấp bách nghĩ cách chữa bệnh cho Ngự Tứ, thế nhưng lại quên mất điều quan trọng nhất.
Cô bỗng nhiên phát hiện, thực ra Ngự Tứ rất ít khi ăn các món dầu mỡ, ngay cả anh ấy cũng biết để ý đến ăn uống, nhưng cô với anh mà nói là người thân thiết với anh nhất, lại chưa bao giờ để ý.
Đi ra bệnh viện, Cố Duyên một thân một mình đi bên đường, trong lòng có chút khó chịu, muốn lập tức nhìn thấy Ngự Tứ. Cô biết hôm nay anh phải gặp khách hàng, sáng sớm nay khi ra ngoài anh đã nói với cô rồi, nhưng cô vẫn cầm điện thoại lên bấm số của Ngự Tứ.
Điện thoại vang lên, truyền đến giọng nói của Ngự Tứ:
“Duyên Duyên, sao vậy?”
Ngay cả Ngự Tứ cũng biết, khi anh bận, không có chuyện gì lớn Cố Duyên sẽ không tùy tiện gọi điện cho anh.
Sao vậy? Đúng vậy, rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao phải phải gọi điện? Hối lỗi với anh vì bản thân không đủ săn sóc anh, không đủ quan tâm anh sao? Làm vậy có ý nghĩa sao?
Cô nhẹ hít một hơi:
“Không có gì, chỉ là nhớ anh thôi.”
Ngự Tứ ở đầu dây bên kia ngẩn người, lập tức mỉm cười:
“Em yêu, anh đang ăn cơm với khách hàng.”
Đương nhiên Cố Duyên biết anh đang ăn với khách hàng, bởi vì có thể nghe thấy bên cạnh dường như có tiếng ồn ào của đàn ông. Cô lưu luyến nói:
“Vậy anh làm việc đi, uống ít thôi, về nhà sớm một chút.”
“Em đang ở đâu?”
“Trên đường về nhà.”
“Một mình sao?”
“Vâng.”
“Chú ý an toàn.”
Cúp điện thoại, Cố Duyên tiếp tục đi về phía trước, đi không được mấy bước tiếng chuông điện thoại vang lên, khi cô nhìn thấy số điện thoại giống như ác mộng kia, trong lòng căng thẳng, muốn ném điện thoại đi.
Không sai, số điện thoại này, chủ nhân của số điện thoại này, bây giờ với cô mà nói chính là ác mộng, là ác mộng cô không kịp tránh!
Cố Duyên chần chừ một lúc mới nhận điện thoại, cô còn chưa kịp mở miệng, Ngọc Ngân đã nói rồi:
“Duyên Duyên, nhà hàng Duyên Phận bên trái, nhìn sang đây.”
Cố Duyên ngẩn người, quay đầu nhìn con đường bên trái, quả nhiên nhìn thấy nhà hàng Duyên Phận. Mà bên trong cửa kính trên tầng hai, Ngọc Ngân đang vẫy tay với cô.
“Tôi không rảnh.”
Cố Duyên thu tầm mắt lại, định cúp máy, nhưng động tác trong tay lại bị câu nói tiếp theo của Ngọc Ngân ngăn lại:
“Cô không muốn gặp tôi, lẽ nào cũng không muốn gặp Tô Uyên sao?”
Tô Uyên? Cố Duyên lại ngây người, lại nhìn lên trên tầng hai của nhà hàng, nhìn thấy Ngọc Ngân chỉ sang hướng khác:
“Đang rửa tay.”
Trong lòng Cố Duyên mơ hồ dâng lên cảm giác bất an, cô thu tầm mắt lại, bước nhanh lên tầng hai của nhà hàng, đi đến trước mặt Ngọc Ngân, lạnh lùng nhìn cô:
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Trong tay Ngọc Ngân đang cầm một chiếc thìa nhỏ, chậm rãi khuấy ly cà phê trong tay, giọng điệu cũng thong thả ung dung:
“Không thế nào cả, chỉ là hôm nay ra ngoài trùng hợp gặp Tô Uyên mà thôi, anh ta nhìn khuôn mặt của tôi vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, đang sẵn sàng tinh thần.”
Trùng hợp? Trùng hợp gặp quỷ! Cố Duyên không tin cô ta và Tô Uyên đến đây là vì trúng hợp!
Vừa hay Tô Uyên đi ra từ phòng rửa tay, khi nhìn thấy Cố Duyên, gương mặt kinh ngạc, lập tức bắt đầu quan sát Cố Duyên và Ngọc Ngân, cười híp mắt nói:
“Hai người… là chị em ruột thất lạc từ nhỏ sao?”
Ngọc Ngân nhìn Cố Duyên, cười:
“Đương nhiên không phải, chúng tôi chỉ là bạn bè, còn vì sao lại giống nhau như vậy… tôi chỉ có thể nói là kỳ tích.”
“Cũng phải, minh tinh cũng có ngày đụng mặt, huống hồ là người bình thường.”
Tô Uyên ngồi đối diện Ngọc Ngân, thuận tay kéo Cố Duyên ngồi xuống bên cạnh, sau đó hỏi Ngọc Ngân:
“Là cô hẹn Duyên Duyên ra đây sao?”
“Không phải, vừa mới nhìn thấy cô ấy đi ngang qua, nên gọi cô ấy lên đây.”
Ngọc Ngân gọi phục vụ đến, gọi cho Cố Duyên một ly cà phê. Sau đó xoay người nhìn Cố Duyên, cười tủm tỉm nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!