Ngự Tứ bị giật mình bởi tiếng kêu của cô, thấy một giọt máu ở đầu ngón tay cô, anh vội vã bắt lấy rồi nói: “Chị chảy máu rồi.”
Ngự Tứ ngậm ngón tay cô vào miệng, giúp cô cầm máu.
Cố Duyên không ngờ anh hiểu được điều này, cười hớn hở nói: “Không sao, chẳng đau gì sất, em bỏ ra đi.”
Ngự Tứ ra sức lắc đầu, không chịu nhả ra, ngậm khoảng năm phút mới bỏ tay cô ra. Thấy cô lại soạn sửa tiếp tục khâu vá, anh vội nói: “Chị ơi, chị không cần vá nữa đâu, em mặc bộ này.”
Anh cầm bộ vest trắng bị rách một lỗ nhỏ trên tay áo, Cố Duyên liếc xéo anh: “Người ta sẽ cười em đó.”
“Em không sợ bọn cười, em không muốn thấy tay chị bị thương, như vậy sẽ rất đau đó.” Lời này của Ngự Tứ nghe rất xuôi tai, Cố Duyên mỉm cười hài lòng, trong lòng thầm nghĩ đúng là không uổng phí công cô thương anh như vậy.
Ngự Tứ chính là tri kỷ của cô, dù ở đâu, bất cứ khi nào, anh cũng luôn khiến cô vui.
Cố Duyên vỗ vào tay anh, mỉm cười vỗ về nói: “Em ra đó xem phim đi, đừng làm ảnh hưởng đến chị, chị sẽ cẩn thận mà.”
“Vâng.” Ngự Tứ ngoan ngoãn đứng dậy đi xem TV.
Hai mươi phút sau, Ngự Tứ mặc bộ đồ Cố Duyên đã vá xong vui vẻ xuống tầng. Cố Duyên thu dọn kim chỉ rồi ra ngoài ban công thì phát hiện trời sắp tối rồi, đèn trong vườn hoa đã sáng trưng. Người lớn tuổi đều đang trò chuyện trong phòng, đám thanh niên không sợ lạnh nướng thịt, ngắm trăng ngoài sân vườn.
Trong vườn hoa, các chàng trai ăn mặc chỉnh tề bảnh bao, còn các cô thiếu nữ cũng xinh đẹp tươi tắn.
Ngẩng đầu ngắm vầng trăng tròn như chiếc đĩa trên trời, Cố Duyên thở dài. Cô thực sự không muốn làm bộ làm tịch với đám nam thanh nữ tú giả tạo này. Nhưng quy củ không cho phép như vậy, dù sao cô cũng là một phần trong nhà họ Ngự.
Cô không thể bất chấp trời rét mà mặc váy, đi giày cao gót giống mấy cô gái trong vườn hoa kia. Kéo tủ quần áo ra, cô thử hết bộ này đến bộ kia nhưng vẫn không tìm được một bộ váy thích hợp với bữa tiệc kiểu này.
Cuối cùng, ánh mắt cô rơi xuống bộ váy nằm trong một góc ở tầng thấp nhất của tủ quần áo. Đây là bộ váy cô mặc về từ nơi ở của Phong Tùy. Hôm đó, khi quay về nhà họ Ngự, cô đã ném bộ váy này vào trong góc tủ, trong lòng chỉ muốn trốn tránh nó như trốn tránh Phong Tùy vậy.
Cô chưa từng nghe thấy tên nhãn hiệu của bộ váy đó, chỉ biết bộ váy thu đông liền thân màu kem này rất hợp với cô. Hiện giờ, ngoài nó ra, cô không tìm được bộ nào phù hợp hơn nữa.
Cô cũng không phải người giả tạo, cũng không muốn mượn quần áo để đánh bóng bản thân. Nhưng bữa tiệc tối nay không chỉ có mấy người trong nhà quây quần lại, cô vẫn phải giữ gìn thể diện cho nhà họ Ngự.
Giây phút Cố Duyên xuất hiện tại vườn hoa với bộ váy này, Dung Kim vừa liếc đã biết đây là bộ váy phiên bản giới hạn của một hãng thời trang nổi tiếng trên thế giới. Cô ta nhìn chằm chằm Cố Duyên rồi huých vào eo một cô gái khác, nói: “Trời trời, Mễ Nhiên, cô nhìn bộ váy kia kìa, đó có phải bộ váy mà chúng ta đã nhìn thấy trên tạp trí tháng trước không nhỉ?”
Mễ Nhiên cũng quan sát bộ đồ của Cố Duyên, nhìn mất hồi lâu mới gật đầu nói: “Hình như vậy đó, giống hệt luôn, đó không phải phiên bản limited sao? Nó đắt cắt cổ mà? Sao người như cô ta lại mua được nhỉ?”
“Đồ giả thôi, bán cô ta đi cũng không mua nổi chiếc váy này.” Dung Kim khinh khỉnh.
“Nhưng tôi thấy không giống đồ giả…”
Hai người họ tiếp lời nhau tranh luận, lời xì xào đó vừa hay lọt vào tai Cố Duyên. Cô hơi ngạc nhiên, có thế nào cô cũng không nghĩ rằng bộ váy này có lai lịch vẻ vang như vậy.
Lúc ấy, Phong Tùy chỉ bảo cô tùy ý chọn một bộ đồ trong tủ quần áo, cô cũng thuận tay lựa bộ này thôi. Thật không ngờ cô lại chọn đúng bộ đủ cả danh lẫn tiếng như vậy, chắc chắn những bộ đồ khác trong chiếc tủ ấy cũng không tầm thường.
Phong Tùy đúng là người có tiền, lại còn là một tên thích đốt tiền nữa!
Mặc dù Cố Duyên không thấy thoải mái với những ánh mắt dò xét kia, nhưng gương mặt cô vẫn mỉm cười lịch sự. Cô rảo bước đến trước mặt hai người kia, khóe miệng ẩn hiện ý cười: “Mễ Nhiên, lâu rồi không gặp, chào mừng cô đến nhà họ Ngự chơi.”
“Cũng không tính là lâu, tuần trước mới đến mà.” Mễ Nhiên lại thầm đánh giá bộ đồ của cô thêm lần nữa, quan sát ở cự ly gần như vậy càng cảm thấy đây chính là hàng thật, không hề giống đồ fake như lời Dung Kim nói.
“Cô lấy đâu ra bộ váy này vậy? Không phải cô tự mua đó chứ?” Dung Kim hỏi cô.
Cô là người nhìn thấy kiểu dáng này trước nhất trên tạp trí, sau đó cô còn bảo Ngự Hàn mua cho cô một bộ. Ai ngờ Ngự Hàn chỉ lạnh lùng ném cho cô một câu: “Muốn mua thì tự mua đi, đừng quấy rầy tôi.”
Khi ấy, Dung Kim bị đả kích rất mạnh, không phải cô không mua nổi bộ đồ này, thực ra có tiền cũng chưa chắc mua được nó. Nếu như Ngự Hàn chịu mượn mác công ty đi mua thì may ra còn chút hi vọng.
Sau đó cô lại đem bộ váy này cho Mễ Nhiên xem với hi vọng có thể dựa hơi cha của Mễ Nhiên để mua. Cha của Mễ Nhiên là phó thị trưởng đương thời của thành phố Tương, mua một bộ váy dễ như trở bàn tay vậy. Nhưng khi ông ấy tìm đến công ty nước ngoài kia thì kiểu dáng này đã bị người ta mua mất rồi.
Mà người mua đó lại là Cố Duyên? Làm sao các cô có thể nuốt được cục tức này? Sao có thể nhịn được nỗi nhục này chứ?
Cố Duyên không muốn nói dối, cũng không muốn nói nguồn gốc của bộ đồ này cho hai ả tọc mạch kia nghe. Cô chỉ mỉm cười rồi nói: “Phụ nữ ấy mà, cũng phải có một hai bộ đồ hiệu chứ, điều này có gì ngạc nhiên đâu chứ?”
Nói xong cô cụng vào chiếc ly mà hai người kia đang cầm, nhã nhặn quay người rời đi, bỏ mặc hai người đang nhìn cô với ánh mắt hằn học kia.
“Có gì hơn người cơ chứ? Không phải chỉ là một bộ váy thôi sao? Còn tưởng mình đang khoác long bào à?” Dung Kim tức giận.
“Đừng nổi nóng vội, cứ chờ lát nữa tôi phá nát nó thế nào đi.” Mễ Nhiên vỗ vỗ vào bả vai Dung Kim, đôi mắt nhuộm đầy ánh sáng kỳ lạ.
Cố Duyên kéo Ngự Tứ ngồi xuống bàn để ăn bánh trung thu. Bởi vì đang mang thai nên vừa nhìn thấy bánh trung thu cô đã buồn nôn rồi. Từ đấu tới cuối chỉ mỗi mình Ngự Tứ ăn, anh không hề để ý đến hình tượng, bộ quần áo kia cũng nhanh chóng nhem nhuốc.
Cố Duyên rút giấy ăn lau bơ trên vạt áo cho anh, nhỏ giọng nhắc nhở anh giữ ý.
Ngự Tứ cười hì hì gật đầu rồi lại quyệt một vệt bơ lên vạt áo. Cố Duyên bất lực, mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Chị, chị ăn cái này đi.” Ngự Tứ bỏ một miếng bánh chocolate mà cô thích ăn vào đĩa cô.
“Cảm ơn.” Cố Duyên cũng lấy cho anh một miếng bánh kem.
Lúc hai người họ vừa cười nói vừa ăn, phía sau đột nhiên vang lên một giọng phụ nữ mỉa mai: “Chậc chậc, Ngự Tứ à, ai khâu mấy chiếc khuy đó lên áo cậu vậy? Sao chiếc cao chiếc thấp thế kia? Chắc không phải chị Cố khâu lại giúp cậu chứ?”
Cố Duyên quay đầu lại, nhíu mày, người phụ nữ này bám dai như đỉa đói vậy!
Người đang mỉa mai kia không xa lạ gì, chính là Mễ Nhiên. Cô ta mặc một bộ váy dài, khoác ngoài một chiếc áo da.
Ngự Tứ hồn nhiên không hề hiểu thấu những lời mỉa mai của người ta, anh còn vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, là chị Cố khâu giúp em, chị không những giỏi mà còn rất thương em nữa.”
“Chị Cố nhà cậu đúng là rất giỏi, rất thương cậu.” Mễ Nhiên mỉm cười: “Cô ta mặc bộ đồ trị giá mấy chục triệu, còn cậu mặc bộ đồ cũ phải khâu vá. Thời đại nào rồi mà còn mặc đồ khâu vá? Chị Cố cậu chuyện gì cũng làm được nhỉ?”
Bốn phía vang lên từng tràng cười nhạo, họ xúm lại nhìn quần áo của Ngự Tứ và Cố Duyên.
Cố Duyên khó chịu vô cùng, không chuẩn bị một bộ đồ tử tế cho Ngự Tứ là lỗi của quản gia, sao những người này đều đổ hết trách nhiệm lên người cô?
“Anh Ngự Tứ, anh mau đi thay đồ đi, xấu hổ quá đi mất.” Một người họ hàng xa của bà hai dùng ngón trỏ và ngón cái kéo ống tay áo loang lổ của Ngự Tứ, gương mặt khinh khỉnh.
So với bộ đồ cắt may gọn gàng của hắn, chất lượng vải của bộ đồ này tốt hơn nhiều. Có điều việc này cũng khiến đám cậu ấm cô chiêu kia soi mói xem ai là người mặc đẹp hơn, đồ trang sức của ai đắt tiền hơn, xe thể thao của ai nổi tiếng hơn?
Cố Duyên cảm thấy khó hiểu, cô khinh thường và ghét cay ghét đắng đám cậu ấm cô chiêu này!
Cô cười yếu ớt, kéo Ngự Tứ lại gần mình, liếc mắt nhìn đám người xung quanh rồi dừng lại tại vị trí của cậu ấm kia. Cô liếc xéo cái bụng bia của hắn, cười hờ hững nói: “Cậu em này, cho hỏi nhà họ Ngự thiếu tiền à?”
Người kia lắc đầu, tỏ ý nhà họ Ngự không hề thiếu tiền, cũng tỏ ý hắn không hiểu ý cô.
“Đúng vậy, nhà họ Ngự không thiếu tiền, sao Ngự Tứ lại thiếu quần áo được? Không sai, khuy trên người cậu ấy là do tôi khâu, là do tôi khâu từng sợi chỉ, từng mũi kim đó. Đây là thành ý của một người làm vợ, giá trị của bộ vest này nằm ở từng đường kim mũi chỉ. Hình như mẹ hai từng nói, mỗi năm cậu thay ít nhất mười cô bạn gái, tại sao cậu lại phải đổi nhiều như vậy? Đơn giản bởi bọn họ chỉ muốn tiền, xe, nhà của cậu thôi. Họ sẽ không nhặt giúp cậu chiếc cúc áo mà cậu bất cẩn đánh rơi đâu. Bộ đồ của cậu rất thời thượng, rất đắt tiền. Nhưng có mặc bộ đồ đắt hơn nữa thì cậu cũng vẫn không thể cao hơn, bảnh bao hơn Ngự Tứ đâu. Ngự Tứ chưa từng chê cười chiều cao của cậu, chưa từng chê cậu béo, nhưng cậu lại hùa theo mấy tên đó cười nhạo bộ đồ kém sang của anh ấy, cười hàng cúc áo may tay của anh ấy. Cậu cảm thấy làm như vậy vui lắm à?”
Cố Duyên nói xong những lời này, cậu em kia vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt phúng phính đỏ bừng lên.
Những người khác cũng im bặt, mấy cô chiêu kia cảm thấy lời Cố Duyên rất có tình có lý. Nhưng họ không dám đối đầu với Dung Kim, cuối cùng cũng không bày tỏ thái độ. Cuối cùng cũng chỉ có Mộng Châu cười hòa giải: “Chị dâu, chị đừng nóng giận, cậu ấy chỉ đùa thôi mà. Hồi trước cậu ấy vẫn hay trêu đùa anh Ngự Tứ như vậy mà, phải không anh Ngự Tứ?”
Mộng Châu nhìn Ngự Tứ, những người phía sau rối rít gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy đó, anh Ngự Tứ cũng thích đùa mà.”
Tên không có chính kiến này, Cố Duyên thầm mắng Ngự Tứ nhưng gương mặt vẫn mỉm cười, nói: “Tôi không tức giận, tôi cũng đang đùa với cậu ấy thôi mà, mong cậu đừng để bụng nhé.”
“Cậu ấy không để bụng đâu, mọi người cũng vậy mà. Nào, chúng ta tiếp tục nướng thịt thôi.” Mộng Châu đẩy người em trai mặt tròn như mâm kia đi nướng thịt.
“Miệng lưỡi của người phụ nữ này còn sắc hơn dao ấy.” Mễ Nhiên liếc xéo Cố Duyên, nhỏ giọng thì thầm.
Đây cũng là điều mà Dung Kim ghét nhất. Cố Duyên không chỉ miệng lưỡi sắc bén mà còn chưa từng chịu nhún nhường trước ai. Dù thường ngày cô nói gì, làm gì, thậm chí lần trước bị đánh cho gần chết thì ngay đến một câu cầu xin cũng không thèm nói.
Đến giờ, Dung Kim cũng không biết rốt cuộc Cố Duyên sợ gì, có vẻ như không có chuyện gì khiến cô quan tâm.
“Cô ta luôn như thế, nếu không, sao Ngự Tứ lại bị cô ta dụ dỗ xoay vòng vòng, bây giờ cậu ta còn không tìm chúng ta chơi nữa.”
Mễ Nhiên gật đầu đồng ý: “Đúng thế, lúc trước Ngự Tứ đều thích quấn quýt lấy chúng ta, bảo nó làm gì thì nó liền làm cái đó. Nhưng từ khi cô ta đến, cậu ta lại thay đổi, đúng là tên ăn cây táo rào cây sung mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!