Xinh Xinh vẫn cứ tiếp tục ăn nói lung tung, ngay cả khi Cố Duyên gọi thì cô ấy cũng không nghe thấy, cuối cùng phải đợi chiếc Bentley chặn đường thì mới dừng lại.
“Ai vậy? Ai đỗ xe ở chỗ này? Sao có thể đỗ xe bừa bãi ở trước cửa nhà bà… oà… Bentley? Chao ôi, là Bentley! Bentley của ai đang đỗ ở trước cửa nhà tôi vậy?” Dương Xinh Xinh nằm bò lên trên đầu xe, không ngừng vuốt ve logo của chiếc Bentley rồi bắt đầu la hét om sòm.
Còn Dương Sương Sương cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Duyên đang đứng ở bên cạnh chiếc xe, cô ngẩn ra một lúc rồi nhanh chóng đi về phía Cố Duyên, sau đó lên tiếng hỏi: “Duyên Duyên, sao cậu lại ở đây? Cậu đã chờ bao lâu rồi? Sao cậu không gọi điện thoại cho tớ.”
“Có gọi, nhưng cậu không nghe máy.” Cố Duyên tức giận trách móc.
A Kim thấy hai chị em nhà họ Dương xuất hiện thì nói với Cố Duyên: “Cô Cố, nếu bạn cô đã về thì tôi xin phép về trước.”
“Được rồi, cảm ơn anh.” Cố Duyên lên tiếng cảm ơn, A Kim nghe thấy cũng chỉ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Xinh Xinh vẫn đang ôm và hôn chiếc Bentley rồi mở cửa, lên xe và bắt đầu nổ máy. Chiếc xe từ từ lùi về phía sau, rồi nhanh chóng đi về phía đường lớn.
Dương Xinh Xinh nhìn theo bóng của chiếc xe, sau đó dậm chân gào lên: “Bentley! Anh đừng đi! Anh Bent! Anh Bent! Anh trở lại đi! Em còn chưa sờ đủ mà…”
“Được rồi, cậu còn chưa thấy mất mặt sao?” Cố Duyên trợn tròn mắt rồi kéo cô trở về.
Dương Xinh Xinh vốn nổi tiếng là người ham tiền, cô cũng đã sớm biết cái dáng vẻ thèm khát của cô ấy khi nhìn thấy những chiếc xe nổi tiếng rồi, nhưng mà giờ nhìn cô ấy như vậy thì cô cũng thấy khó chịu. Cô và Xinh Xinh là bạn tốt, hai người là người thuộc cùng đẳng cấp, nay cô ấy lại cúng bái chiếc xe của Phong Tùy như vậy thì có khác gì là nâng cao người khác và hạ thấp bản thân không?
Phong Tùy rất thần thánh, rất giàu có và rất đẹp trai, nhưng mà cô không muốn thừa nhận anh cao hơn cô một bậc.
“Duyên Duyên?” Dương Xinh Xinh nuốt nước bọt, hết nhìn về phía chiếc xe rời khỏi lại quay sang nhìn cô, sau đó ngây ngốc cười: “Thì ra là xe của nhà cậu? Thể nào lại oách như vậy… thật là oách…”
“Bịch” một tiếng, Dương Xinh Xinh nằm lăn ra đất rồi ngủ ngon lành.
Hai người hợp sức dìu Xinh Xinh vào trong phòng của cô ấy, Dương Sương Sương đưa đồ để tắm cho Cố Duyên, rồi kéo tay cô, lo lắng hỏi: “Từ lúc tớ đọc bài báo kia thì cũng đoán được là cậu sẽ có chuyện, nhưng không nghĩ là mọi việc lại xảy ra nhanh như vậy. Bọn họ có mắng chửi cậu không? Có đánh cậu không? Cậu và em bé không sao chứ?”
“Bọn mình đều rất khoẻ.” Cố Duyên chỉ mỉm cười chứ không muốn nói gì, và cũng không muốn giải thích nhiều.
Dương Sương Sương thấy cô không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi cô vụ bức ảnh nữa mà dịu dàng an ủi: “Không có chuyện gì đâu, cậu ở đây bao lâu cũng được, đợi mọi việc lắng xuống thì hãy trở về.”
Đợi mọi việc lắng xuống rồi về… Cố Duyên lắc đầu, cho dù mọi việc có qua đi thì cô cũng sẽ không trở về căn nhà đó nữa.
Cố Duyên nằm lỳ ở trên giường, cả người đều trốn ở trong chăn, rầu rĩ nói: “Sương Sương, tớ thực sự chán ghét sự yếu đuối của mình, biết rõ cô ta là người đứng sau việc này mà lại không làm được gì, cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi nhà!”
“Cậu không hề yếu đuối, mà chỉ là quá hiền lành mà thôi.” Dương Sương Sương vỗ nhẹ lên tay cô: “Được rồi, nhanh đi tắm đi, sau đó ngủ sớm một chút.”
Cố Duyên gật đầu, cô cầm đồ dùng đi vào trong nhà tắm.
Dòng nước ấm áp từ trên cao chảy xuống, Cố Duyên nhắm hai mắt lại, những chuyện xảy ra trong hai ngày hôm nay không ngừng hiện lên trong đầu cô. Đến tận bây giờ cô vẫn không tin được là sau gần ba tháng sống trong nhà họ Ngự mà cô vẫn không bị sứt mẻ gì. Giờ nghĩ lại thì thấy không thể tin được.
Đêm đó cô ở lại nhà của Sương Sương và Xinh Xinh. Sáng hôm sau, Phong Thanh tìm đến đây và cũng chỉ có anh ấy mới biết được địa chỉ nhà Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh thôi.
Cố Duyên nhìn thấy chiếc Cayenne quen thuộc kia thì thực sự không muốn ra khỏi nhà, giờ đi ra ngoài thì biết nói gì đây? Nói cho anh ấy biết là cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngự, bây giờ đang ở trong nhà họ Dương sao? Nhất định phải thế sao?
Sau khi Dương Xinh Xinh biết tin Cố Duyên bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngự thì đã mắng hết một buổi sáng rồi, giờ thấy Phong Thanh thì không nhịn được cơn tức nữa, hơn nữa còn muốn xông ra ngoài, nhưng may là có Cố Duyên và Dương Sương Sương giữ chặt lấy cô ấy.
Dương Xinh Xinh vừa giãy giụa vừa la mắng: “Hai người lôi kéo mình làm gì? Mình muốn ra ngoài để mắng cho tên khốn Phong Thanh kia một trận! Cố Duyên, anh ta hại cậu thảm như vậy, còn bản thân anh ta thì sắp kết hôn, chẳng lẽ cậu không tức giận sao? Chẳnh lẽ không muốn đánh anh ta một trận sao?”
Cố Duyên lắc đầu cười khổ, sau đó không nói gì.
Không phải là không tức giận, mà là cô đã chôn vùi những tổn thương và tức giận đó xuống sâu trong đáy lòng từ lâu rồi. Đánh một trận, mắng một trận rồi sau đó sẽ sao đây? Cô và anh có thể trở lại như lúc ban đầu sao? Anh sẽ hủy bỏ đám cưới với Tô Điền sao? Những chuyện đó đều không có khả năng trở thành sự thật!
“Xinh Xinh, được rồi, em đừng gây chuyện nữa, để Duyên Duyên tự mình đi xuống nói với anh ấy đi.” Dương Sương Sương nói với Dương Xinh Xinh, rồi quay sang đẩy nhẹ Cố Duyên và nói: “Ngay cả mình và Xinh Xinh đều có thể đoán được cậu sẽ có chuyện, thì người nhà của cậu nhất định cũng sẽ đoán được, cậu cũng đừng để cho người nhà phải lo lắng, ít nhất là cậu cũng nên xuống nói với anh ấy là giờ cậu đang rất tốt.”
Dương Sương Sương vẫn luôn suy nghĩ chu đáo và lý trí hơn Dương Xinh Xinh. Cô ấy nói không sai, bức ảnh kia đã được đăng lên báo, lại còn viết khó nghe như vậy thì sao người nhà của cô có thể không lo lắng cho được?
Cố Duyên đi xuống dưới tầng, theo sau là tiếng mắng của Dương Xinh Xinh: “Chẳng lẽ đẹp trai thì có quyền làm tổn thương Duyên Duyên của chúng ta sao? Tuy Duyên Duyên không đẹp không gợi cảm bằng em nhưng dù gì cũng được xem là xinh xắn mà…”
“…” Cố Duyên tỏ vẻ là cô đã quen rồi.
Cố Duyên đi về phía cổng lớn, cô và Phong Thanh bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì cả.
Vào lúc này thì tất cả thù hận, oán trách đều biến mất trong ánh mắt tràn đầy quan tâm của anh ấy, cô bỗng nhiên muốn khóc, chỉ muốn xả hết toàn bộ sự tủi thân của mấy ngày hôm nay ra.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve lên tóc cô, giống như là năm đó, khi cô cảm thấy tủi thân thì anh sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô như đang xoa đầu cún con vậy, sau đó nói với cô là không phải sợ, bởi vì anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh cô.
“Tại sao lại thành như vậy?” Phong Thanh nhỏ giọng nỉ non, không biết là anh đang tự hỏi bản thân mình hay là đang hỏi cô.
“Em cũng không biết tại sao nữa, mọi thứ bỗng nhiên lại thay đổi, sau đó trở thành như bây giờ.” Cố Duyên cố gắng để cho nước mắt không chảy xuống, nhưng giọng của cô đã trở nên khàn khàn.
Đột nhiên kết hôn, đột nhiên mang thai, đột nhiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngự, mọi thứ đều ồ ạt kéo đến làm cho cô trở tay không kịp.
“Không có việc gì cả, mọi việc đều có thể trở thành quá khứ, sau này vui vẻ là được rồi.” Anh nhìn cô gầy hơn trước đây, đôi mắt cũng u buồn hơn trước thì đau lòng đến mức chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ, sau đó dẫn cô cao chạy xa bay, đây là người con gái mà anh từng yêu nhất mà!
Nhưng lý trí lại nói cho anh là anh không được làm như thế và không thể làm như thế.
Anh nắm lấy cô tay cô, mở cửa xe ra rồi nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”
“Không!” Cố Duyên cố gắng tránh khỏi tay của anh, lắc đầu nói: “Em không muốn về nhà, em muốn ở lại đây.”
Anh thấy cô như một con chim nhỏ sợ hãi khi nghe thấy hai từ ‘về nhà’ thì chỉ biết hít một hơi thật sâu rồi bất đắc dĩ nói: “Bởi vì anh sao?”
Cố Duyên không nói gì cả, bởi cô biết, anh chính là nguyên nhân lớn nhất.
“Không sao, anh có thể chuyển ra ngoài ở.” Anh nói, sau đó dừng một lúc mới nói tiếp: “Duyên Duyên, chúng ta là người một nhà, anh đã từng hứa với em là sẽ chăm sóc cho em cả đời, lời hứa này của anh sẽ không thay đổi, cho dù chúng ta trở thành người một nhà theo cách nào thì anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Cho dù bằng cách nào, có thể là vợ chồng, cũng có thể là anh em, Phong Thanh, những lời này của anh đúng là rất hay!
Cố Duyên nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt lăn dài trên mà, rơi xuống vạt áo cô.
“Phong Thanh…” Cô ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt đẫm nước nhìn anh chăm chú: “Đến tận hôm nay em cũng chưa từng hỏi tại sao năm đó anh lại bỏ em, nếu như anh chấp nhận dùng cả đời của mình để chăm sóc cho em thì sao lại bỏ đi! Anh nói cho em biết để em biết lý do đi.”
Phong Thanh quay mặt sang chỗ khác, anh không dám nhìn vào đôi mắt u buồn của cô, không dám nhìn vào ánh mắt khiến cho trái tim anh thắt lại, anh suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Em còn nhớ là năm đó em đã từng hỏi anh tại sao lại chọn em mà không chọn Tô Điền không? Sau đó anh nói với em là tình yêu không có lý do, khi yêu không có lý do, mà khi hết yêu cũng không có lý do, xin lỗi, đây chình là nguyên nhân, mong em sẽ không quá hận anh.”
Phong Thanh, anh còn có thể nói những lời nói làm tổn thương người khác hơn vậy không? Một lời nói dối thiện ý thì có gì đáng xấu hổ chứ!
Cô thà rằng anh nói là vì chuyện học hành, vì tương lai của bản thân nên mới đi, chứ thật lòng anh vẫn còn rất yêu cô, nhưng mà anh lại không nói như vậy, mà anh nói là anh đã không còn yêu cô nữa!
Cố Duyên gật đầu, biết được lý do cũng tốt, thà đau một lần rồi thôi. Giống như là trước đây, khi Lam Ba nói không muốn kết hôn với cô thì cô cũng chỉ đau lòng nửa ngày mà thôi.
Nhưng mà… Lam Ba có thể so với Phong Thanh sao?
Cô lau nước mắt, cố gắng cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: “Anh không cần phải dọn đi đâu, hai ngày nữa em sẽ về nhà.”
“Hai ngày nữa anh sẽ đến đón em.” Phong Thanh lại một lần nữa nở nụ cười cưng chiều: “Bên ngoài gió lớn, em mau vào nhà đi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Buổi chiều ngày thứu hai kể từ khi Cố Duyên vào ở nhà họ Dương thì Phong Tùy xuất hiện ở trước mặt cô.
Lúc trước cô cũng đoán được là Phong Tùy sẽ đến, hơn nữa sẽ đến sớm thôi, và quả nhiên là như vậy!
So với sự ngạc nhiên của Sương Sương và Xinh Xinh thì Cố Duyên có phần bình tĩnh hơn, cô không kinh ngạc, không tức giận, giống như đang nhìn một người xa lạ, một người lạ không hề có bất kỳ quan hệ nào với cô cả.
Trên thực tế thì trong mắt cô, Phong Tùy vốn là một người lạ, một người mà cô mới chỉ gặp mặt vài lần, thậm chí hai người còn chưa bao giờ có thể nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh, còn nếu nhất định muốn một mối quan hệ thì anh chỉ là cha của đứa bé trong bụng cô, không hơn không kém.
Hai chị em nhà họ Dương thì đang đứng ngẩn người ở gần cửa, cả hai đều nhìn về phía Phong Tùy, anh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu vào người anh làm cho Phong Tùy giống như một chàng hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích vậy. Từ nhỏ đến giờ sao hai người họ chưa bao giờ thấy ai đẹp trai như vậy chứ?
Còn Phong Tùy thì đứng ở giữa cửa, ánh nắng hoàng hôn bao trùm lên cơ thể anh, giống như được mạ một lớp vàng vậy. Anh chặn đứng những tia sáng lúc hoàng hôn, ánh mắt sâu thẳm của anh từ đầu đến cuối đều không có rời khỏi Cố Duyên ở trong phòng.
Anh đi đến chỗ ghế sofa, sau đó ngồi xuống ghế rồi kéo Cố Duyên ngồi lên trên đùi mình, còn bàn tay thì nhẹ nhàng vuối ve bụng của cô: “Em yêu, em bé có khỏe không?”
Cho dù đang ở trước mặt của Sương Sương, Xinh Xinh và A Kim nhưng anh vẫn không cảm thấy xấu hổ khi làm ra những động tác này. Giống như là hai người là một đôi đã yêu nhau từ lâu, là một cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm vậy.
Phong Tuy, da mặt của anh dày thật đấy! Cố Duyên thầm mắng ở trong lòng, sau đó bắt đầu giãy giụa theo bản năng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!