“Thay tôi cảm ơn anh Phong, à nhờ anh nhắn với anh ấy là khi nào rảnh thì ghé qua đây chơi, và cứ yên tâm để Duyên Duyên ở đây với chúng tôi.” Dương Xinh Xinh vui vẻ đến mức không thể đứng yên ở một chỗ.
A Kim làm xong việc được giao thì ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, Dương Xinh Xinh thấy vậy thì vội vàng nói: “Duyên Duyên còn đang ngủ, nếu không để tôi gọi cô ấy xuống.”
“Không cần, anh Phong bảo tôi để ý xem hai ngày này cô Cố có ngủ ngon hay không, nếu giờ mà cô ấy còn đang ngủ thì coi như là không có vấn đề gì, tôi cũng có thể trở về báo cáo với anh Phong.” A Kim chỉ về phía cổng: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước.”
“Vậy anh đi thong thả.” Dương Xinh Xinh đi theo sau anh ta, dáng vẻ của cô còn cung kính hơn là đang tiễn nguyên thủ quốc gia ra về.
A Kim đi, Dương Xinh Xinh lại bắt đầu đi dạo trong sân để ngắm nghía chiếc xe mới tinh của cô, từ đầu xe đến cuối xe, từ trong ra ngoài, thích đến mức liên tục khen ngợi, không thể không thừa nhận lần này cô kiếm lớn rồi.
Cuối cùng thì Dương Sương Sương cũng trở về với thực tế, cô lôi kéo tay của Dương Xinh Xinh, lo lắng hỏi: “Xinh Xinh, sao em có thể nhận những món đồ đắt tiền như vậy chứ, những thứ này không thể nhận được, em mau trả cho người ta đi.”
“Vớ vẩn, em sống hơn hai mươi năm rồi mới phất được lên, sao có thể nói trả là trả được chứ? Hơn nữa em cũng không lấy không của ai, chị không hiểu ý của người ta sao, nếu như Duyên Duyên có mệnh hệ gì thì em sẽ phải gánh đủ.” Dương Xinh Xinh tức giận lườm chị của mình một cái.
“Cho dù như vậy thì em cũng không thể đòi nhiều thứ như thế, nhiều lắm là đòi anh ta mấy trăm triệu là được rồi.”
“Mấy trăm triệu? Chỉ sợ nếu là như vậy thì Phong Tùy cũng sẽ cảm thấy mất mặt.”
Hai chị em cứ tiếp tục cãi nhau, không có ai để ý đến Cố Duyên ở phía sau hai người, đợi đến khi cả Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh tức đến mức muốn trở về phòng thì mới nhìn thấy Cố Duyên đã đứng sau lưng họ từ lúc nào.
“Duyên Duyên.” Dương Sương Sương thấy khoé mắt của Cố Duyên đỏ hoe thì có hơi luống cuống: “Cậu dậy rồi à?”
Dương Xinh Xinh nghe thấy Dương Sương Sương nói vậy thì cũng quay lại, khi thấy Cố Duyên còn đang mặc đồ ngủ thì lập tức thốt lên: “Ôi chao ơi, tổ tông của tôi ơi, sao cậu ra ngoài mà không mặc áo khoác vậy, nhanh vào trong nhà đi, đừng để bị cảm.”
Cô vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác trên người mình ra rồi khoác lên người Cố Duyên, sau đó bảo cô ấy vào trong nhà.
Dương Sương Sương thắy sắc mặt của Cố Duyên là lạ thì không ngừng nhắy mắt với Dương Xinh Xinh.
Xinh Xinh cuối cùng cũng nhận ra Cố Duyên không giống như bình thường, còn cho rằng cô ấy vì sự tham lam của mình mà tức đến phát khóc, vì vậy ngượng ngùng nói: “Duyên Duyên, có phải là cậu giận tớ không? Tớ…”
Cố Duyên nhanh chóng chớp mắt hai cái, sau đó lắc đầu và miễn cưỡng cười vui: “Sao có thể như thể như thế được chứ? Xe rất đẹp.”
Cô nói xong thì xoay người vào nhà, có ý muốn lảng tránh ánh mắt của hai chị em kia.
Tức giận? Sao cô có thể tức giận được? Việc Phong Tùy tặng xe và nhà cho Xinh Xinh thì có liên quan gì đến cô? Dù sao cũng không phải do cô bỏ tiền, hơn nữa anh ta có nhiều tiền như vậy thì chi ra một chút cũng không có gì đáng trách cả, cô cầu còn không được nữa ấy chứ!
Nếu để cho họ biết cô khóc là vì sự quan tâm của Phong Tùy thì cô phải làm sao? Lúc đó cô còn mặt mũi nào mà ở lại đây? Bởi vì ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân rất trơ trẽn.
Dù sao người mà luôn nói với hai chị em nhà họ Dương rằng bản thân chán ghét và không muốn gặp mặt Dương Tùy là cô.
Nhưng mà cô không thể không thừa nhận rằng Phong Tùy rất biết cách chăm sóc cho người khác, đặc biệt là khi cô nghe A Kim nói Phong Tùy yêu cầu Xinh Xinh buổi tối phải ngủ cùng cô thì cô đã không cầm được nước mắt.
Một người đàn ông chu đáo như vậy tại sao lại là anh, người đàn ông thần bí, tàn nhẫn như đến từ một thế giới khác chứ? Vì sao không phải là một người đàn ông bình thường, người mà có thể cho cô một cuộc sống đơn giản và yên bình chứ?
Cố Duyên vì không muốn người nhà phải lo lắng, và cũng không muốn bị Phong Tùy quấy rầy nên cuối cùng vẫn chọn trở về nhà họ Cố.
Nếu như trở về nhà họ Cố thì cũng đồng nghĩa với việc cô phải thông báo tin mình có thai. Mới đầu cô còn nghĩ là ông nội sẽ lo lắng và bắt cô đến bệnh viện để phá thai khi biết tin cô có thai sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngự.
Nào ngờ người ông lúc nào cũng lạc quan này của cô không chỉ không lo lắng mà còn cười toe toét, sau đó vẫn luôn nói bản thân sắp được lên chức cụ, sắp có chắt trai rồi. Ông còn nói một câu rất buồn cười là: con của Ngự Tứ sau này nhất định sẽ rất thông minh và giỏi giang!
Cố Duyên không biết phải nói gì, nếu đây là con của Ngự Tứ thì cô sẽ không giữ đến bây giờ, hoặc đã sớm đi làm trị liệu về IQ rồi. Vì đầu óc của Ngự Tứ có vấn đề, và cũng không biết nó có di truyền hay không.
Diêu Tố lại có chút lo lắng, bà chần chừ một lúc lâu mới cẩn thận lên tiếng: “Nếu như bây giờ con đã không còn quan hệ nào với nhà họ Ngự nữa thì mau đi phá thai đi, nhỡ đâu lại sinh ra một đứa bé bị thiểu năng thì không phải là làm khổ đứa bé sao.”
“Không được phép phá thai.” Ông cụ Cố vội nói: “Theo như ông biết thì Ngự Tứ bị thiểu năng là phải đến sau này mới bị, nên không có quan hệ gì với việc di truyền cả.”
“Hay là chúng ta nghe ý kiến của Duyên Duyên xem sao.” Phong Thanh, người mà vẫn luôn giữ im lặng kể từ khi Cố Duyên thông báo tin mang thai cuối cùng cũng lên tiếng.
Cố Duyên ngẩng đầu, cô nhìn thấy sự u buồn trong đôi mắt anh, có phải là sau khi anh nghe tin cô có thai thì cũng ghen tị đến phát điên, đau lòng đến mức không thể hô hấp như khi cô nghe tin anh kết hôn không? Chắc không đâu, anh đã từng nói rất rõ ràng là anh không còn yêu cô, nếu không yêu thì sẽ không đau lòng, sẽ không khổ sở, cho dù là cô có ly hôn hay mang thai…
“Cháu sẽ giữ đứa bé này lại.” Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
Đứa bé này không phải là của Ngự Tứ, nên cô cũng không cần phải lo đến chuyện trí lực của nó có vấn đề, trái lại cô còn rất tự tin vào trí thông minh của em bé. Nếu như nó được một nửa của Phong Tùy thì cũng gần như là thần đồng rồi.
“Duyên Duyên, con còn phải lập gia đình, còn phải bắt đầu một cuộc sống mới nữa chứ.” Diêu Tố cầm lấy tay cô.
Cố Duyên nở một nụ cười tự giễu: “Con lập gia đình một lần là đủ rồi, con không muốn lấy người khác và cũng không cần phải làm như thế.”
“Con nói vớ vẩn gì vậy? Phải có đàn ông bên cạnh thì phụ nữ mới có thể sống tốt được, giống như người đàn ông không thể thiếu phụ nữ vậy, huống hồ con còn có một đứa con, chắc lẽ con muốn hít khí trời mà sống sao?” Diêu Tố giống như một bà mẹ bình thường đang lo lắng cho hôn nhân của con cái, bà ấy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Duyên Duyên, con cũng đừng nản lòng, mọi việc cứ từ từ, mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người đàn ông tốt.”
Đây chính là xem mắt trong truyền thuyết sao? Cố Duyên thực sự không thể tiếp thu được việc này, nhưng mà cô cũng không thể vứt bỏ tâm ý của mẹ, nên cô chỉ có thể im lặng.
Tô Điền vẫn đang cúi đầu ăn cơm cũng ngẩng đầu lên nói: “Duyên Duyên, em cũng nhanh tìm một người đàn ông khác mà gả đi thôi, nếu em không chịu lấy chồng thì mọi người trong nhà mình đều không thể yên tâm.”
Mọi người trong nhà mình…
Cố Duyên nhìn cô ta và cũng cảm nhận được địch ý ở trong mắt của đối phương, đúng vậy, cô một ngày chưa lấy chồng thì sẽ có người không thể yên tâm. Nhưng người này không phải là cả nhà họ Cố mà chỉ là một mình Tô Điền mà thôi.
“Vừa hay chị có một người bạn mới du học từ nước Anh về, con người rất tốt, chị có thể giới thiệu để hai người làm quen.” Tô Điền nói.
Phong Thanh nhíu mày, sau đó quay sang nhìn cô ta: “Người bạn học kia của em đã từng có một đời vợ, và cũng có con riêng nữa.”
“Từng ly dị và có con riêng thì sao chứ? Không phải là Duyên Duyên cũng đã ly dị và có con riêng sao? Dù gì người ta cũng là nghiên cứu sinh, có công tác ổn định, thu nhập khá, chính là có hơi lùn một chút thôi.”
Cố Duyên cảm thấy cay đắng, đây chính là giá trị con người cô lúc này, cho dù là chọn một người đã từng li dị và có con riêng thì cũng là trèo cao. Vậy mà trước đây cô còn từng hy vọng Phong Thanh sẽ về bên cô, nhưng như cô bây giờ, thì sao có thể xứng đáng với một người lịch lãm, cao quý như Phong Thanh chứ!
Sao này cô không dám, và cũng không thể mơ mộng như vậy nữa!
“Nếu như có con rồi thì thôi đi.” Ông Cố lên tiếng phản đối.
“Có con hay không cũng không quan trọng, quan trọng là người chồng đối tốt với mình là được, cha xem, lần trươc em ấy gả cho nhà giàu, cuối cùng thì còn chưa đến ba tháng đã bị đuổi ra khỏi nhà? Gả cho người không môn đăng hộ đối cũng không đáng tin đâu ạ!” Những câu này của Tô Điền tuy có gai nhưng cũng có lý.
Ông cụ Cố không nói gì cả, chỉ tập trung ăn cơm, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười khó hiểu.
Ông Cố và bà Cố cũng không tiếp tục phản đối, hiển nhiên là đồng ý với quan điểm của Tô Điền.
Phong Thanh nghiêm mặt, sau đó anh ấy ném cho Tô Điền một câu: “Em không phải quan tâm đến chuyện của Duyên Duyên, em ấy có chủ kiến của mình.”
Như thế, Tô Điền lại càng đố kỵ và hận Cố Duyên.
Kể từ khi biết tin Cố Duyên mang thai thì ông cụ Cố vẫn luôn dồn hết tâm trí vào việc chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng cho cô, giống như là muốn chăm cho chắt trai của ông cụ trở thành một đứa bé trắng trẻo mập mạp, làm cho Cố Duyên giờ cứ nhìn thấy canh bổ là cảm thấy buồn nôn.
Đám cưới của Phong Thanh và Tô Điền sắp diễn ra rồi nên Diêu Tố trang trí lại nhà cửa, làm cho trong nhà đâu đâu cũng có không khí vui mừng, Cố Duyên không có gì làm nên cũng Diêu Tố cắt hoa trang trí trên cầu thang.
Mỗi đường kéo cắt xuống, nhưng không phải cắt trên giấy mà cắt ở trong tim cô, vô cùng đau đớn.
Cô đột nhiên nhận ra việc dọn về nhà họ Cố là một sự lựa chọn sai lầm, sao cô lại dọn về đấy chứ? Dù sao nơi đây cũng là chứng nhân cho tình yêu của Phong Thanh và Tô Điền mà!
Hôm nay ông cụ Cố bảo Phong Thanh đón Tô Điền đến nhà ăn cơm, khi hai người trở về thì còn có Tô Uyên theo sau nữa.
Tô Uơng vừa bước vào nhà đã nói với Cố Duyên: “Duyên Duyên, nghe nói em sắp làm mẹ, chúc mừng nha.”
Phong Thanh thúc cùi chỏ của mình vào sườn của Tô Uyên, khiến cho anh ta đau đến nhe răng, cuồi cùng thì Tô Uyên chỉ có thể hậm hực ngồi xuống vị trí đối diện với Cố Duyên, sau đó cùng cô cắt giấy.
Vì để cho Phong Thanh không để ý đến mình nữa nên Cố Duyên cố gắng vắt hết óc tìm chuyện để nói với Tô Uyên. Cô nhớ đến vụ án của Phong Tùy, nên giả vờ như bản thân vô tình nhắc đến: “Vụ án ám sát giám đốc Chu đang điều tra đến đâu rồi?”
Đây là cô đang quan tâm đến Phong Tùy sao? Cố Duyên rất muốn nói với bản thân là không phải, nhưng nếu như cô không quan tâm đến anh thì tại sao lại hỏi như vậy? Tại sao lại để ý xem anh có thể bị bắt hay không?
Tô Uơng nghe thấy cô hỏi như vậy thì có hơi ngạc nhiên, anh ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt thì nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như muốn thăm dò điều gì, Cố Duyên bị anh ấy nhìn như thế thì cảm thấy luống cuống, chột dạ và lo lắng.
“Hình như em rất hứng thú với vụ án này?” Tô Uyên cười nói.
Cố Duyên giật mình, trong lòng đang nghĩ bản thân cô không nên tò mò và cũng không nên lắm mồm. Cô tiếp tục giữ vững dáng vẻ bình tĩnh rồi nói: “Đương nhiên là tôi cảm thấy hứng thú rồi, dù sao người chết cũng là sếp lớn của tập đoàn nhà họ Ngự chúng tôi mà.”
“Chỉ là vì thế?”
“Nếu không anh cho rằng là như thế nào?” Cố Duyên nhướn mày hỏi ngược lại.
Tô Uơng im lặng, giống như anh ấy đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó đứng dậy nói với cô: “Duyên Duyên, tôi có chuyện muốn nói với em, chúng ta lên phòng của em để nói chuyện được không.”
Có chuyện muốn nói với cô? Sao không thể nói trong phòng khách chứ? Cố Duyên cảm thấy nghi ngờ, nhưng cô vẫn gật đầu rồi dẫn Tô Uyên lên trên tầng trên.
Tô Uơng tiện tay đóng cửa lại, bây giờ trong phòng chỉ có hai người, làm cho bầu không khí có phần căng thẳng. Tô Uơng lấy hai tờ báo ở trong túi của mình, sau đó xoay ngược lại rồi để lên trên bàn, ý bảo Cố Duyên lại gần để nhìn.
Cố Duyên lại gần nhìn hai tờ báo này thì thấy một tờ đăng tin giám đốc Chu bị giết, còn một tờ thì đăng hình cô bị Phong Tùy cưỡng hôn ở trước cổng nhà họ Ngự. Nhưng mà bức ảnh đó không chụp rõ mặt của Phong Tùy, cũng không chụp rõ thân hình của anh, mà chỉ có thể thấy được đó là một người đàn ông, cô và một người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!