Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Đảo mắt đã đến cuối tuần.





Hôm nay hai người sẽ đi xem phòng mới, khi họ chuẩn bị ra cửa, chú Lý sốt ruột đưa cho họ hai cây dù, nói là dự báo thời tiết hôm nay có mưa, đặt ở trong xe để dự phòng, tránh bị ướt.

Mộc Tiểu Nhã nói cảm ơn, sau đó cất dù lại, lái xe đưa Bạch Xuyên rời đi.





Nửa giờ sau, hai người tới bãi đỗ xe bên ngoài phòng làm việc, Mộc Tiểu Nhã phát hiện xe Phương Hủy đã đỗ ở đó, biết Phương Hủy đã tới rồi, vì thế đưa Bạch Xuyên đến thẳng phòng làm việc.





“Tiểu Xuyên, anh xem, đó chính là nơi em làm việc.” Đi đến gần đó, Mộc Tiểu Nhã chỉ về hướng văn phòng của mình rồi giới thiệu cho Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên theo hướng Mộc Tiểu Nhã chỉ, nghiêm túc nhìn cửa lớn phòng làm việc, sau đó trả lời: “Tôi nhớ rõ.”





“Đi, chúng ta đi vào, Phương Hủy đã ở bên trong chờ chúng ta rồi.” Mộc Tiểu Nhã kéo tay Bạch Xuyên, nhanh chóng bước lên vài bậc thang rồi đẩy cửa vào, lớn tiếng nói với bên trong, “Phương Hủy, chúng tớ đến rồi đây.”

“Tớ ở trong phòng vật liệu.” Giọng Phương Hủy từ bên trong truyền đến.





“Chúng ta vào bên trong.” Mộc Tiểu Nhã kéo Bạch Xuyên đến phòng vật liệu, phòng vật liệu không lớn, hai người vừa vào đã thấy Phương Huỷ đang sửa sang đồ da.





“Ơ, sao vật liệu và dụng cụ làm giày da lại ở đây? Đưa tới khi nào thế?” Mộc Tiểu Nhã nhìn những vật liệu phong phú hơn so với hai ngày trước đang bày đầy trong phòng vật liệu, vẻ mặt ngạc nhiên. Nghiệp vụ của phòng làm việc bọn họ, ngoại trừ bán giày trên mạng, còn có định chế giày da cao cấp, chẳng qua công cụ và vật liệu cho quá trình định chế vẫn luôn không được đầy đủ.

“Chiều hôm qua được đưa qua đây.” Phương Hủy trả lời.





“Vậy sao cậu không gọi tớ đến cùng sắp xếp lại.” Phòng làm việc này từ chuẩn bị đến khai trương gần như đều do Phương Hủy một mình làm, cô ngoại trừ vẽ mấy bản thiết kế thì chẳng phải làm gì hết, Mộc Tiểu Nhã đã sớm cảm thấy xấu hổ.





“Không phải hôm qua cậu về gặp chú dì à? Dù sao tớ cũng nhàn rỗi, không ngại để vợ chồng hai người về nhà thăm người thân.” Phương Hủy đặt tấm da cuối cùng xuống, xoay người cười, liếc mắt một cái liền thấy ngay Bạch Xuyên đứng ở cửa.

“Thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy nha.” Phương Hủy chợt cảm thán.

“Cái gì?”

“Người thật đẹp trai hơn trong ảnh.” Phương Hủy lặng lẽ chớp mắt với bạn tốt vài cái.





Mộc Tiểu Nhã trả lại một ánh mắt đắc ý, sau đó vẫy tay về phía cửa, chờ Bạch Xuyên đi tới mới cười giới thiệu hai người với nhau: “Tiểu Xuyên, đây là bạn tốt kiêm đối tác của em, Phương Hủy. Phương Hủy, đây là Bạch Xuyên, ông xã tớ.”





“Xin chào chồng Tiểu Nhã.” Phương Hủy biết tình huống của Bạch Xuyên, biết anh không giỏi tiếp xúc với người khác, vì vậy chủ động vươn tay thể hiện tình bạn.

Chồng Tiểu Nhã?

Bạch Xuyên mắt sáng rực: “Xin chào.” Bạch Xuyên giơ tay chạm vào tay Phương Hủy, sau đó nhanh chóng buông ra.





Động tác bắt tay của Bạch Xuyên rất nhanh, có thể nói là vừa chạm vào đã tách ra, nhưng động tác này của anh vẫn làm Mộc Tiểu Nhã kinh hỉ không thôi: “Phương Hủy, đây là lần đầu tiên tớ thấy Tiểu Xuyên bắt tay với người khác đấy, xem ra anh ấy rất thích cậu.”

“Phải không?”





“Thật sự, lần trước chúng tớ đến Anh Đào Viên, Nặc Nặc nâng tay vài phút, Tiểu Xuyên cũng không để ý đến cậu ấy.” Mộc Tiểu Nhã giải thích.

“Xem ra tớ hấp dẫn hơn Lương Nặc Nặc.” Phương Hủy trêu ghẹo hỏi Bạch Xuyên, “Có phải hay không?”

Chỉ tiếc là lúc này Bạch Xuyên không trả lời cô ấy, anh vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười nhàn nhạt, an tĩnh đứng ở một bên.





Thấy Bạch Xuyên không để ý tới mình, Phương Hủy cũng không tức giận, cũng không tiếp tục hỏi nữa, giống như Mộc Tiểu Nhã đã nói, Bạch Xuyên có thể chủ động bắt tay với cô ấy, cô ấy cũng rất kinh ngạc. Phương Hủy thuận thế đổi đề tài, nói với Mộc Tiểu Nhã: “Cậu đưa chồng đi tham quan văn phòng chúng ta một chút đi, vẫn còn mấy tấm da nữa tớ muốn sắp xếp lại, chuẩn bị xong sẽ ra tìm các cậu.”

“Để tớ giúp cậu sửa sang lại.” Nói xong, Mộc Tiểu Nhã bê một cái rương đi vào bên trong kệ để hàng.





“Đã nói không cần, nhanh ra ngoài cho tớ.” Phương Hủy đoạt lấy cái rương, sau đó trực tiếp đẩy Mộc Tiểu Nhã ra ngoài cửa. Bạch Xuyên thấy vợ mình đã ra ngoài, tự nhiên cũng đi theo.

“Chắc mất hơn mười phút thôi, ở bên ngoài chờ tớ.” Nói xong, Phương Hủy trực tiếp ‘loảng xoảng’ một tiếng đem cửa đóng lại.





Người này… Mộc Tiểu Nhã biết Phương Hủy đang lo lắng cho mình, nếu giúp cô ấy sửa sang thì Bạch Xuyên sẽ cô đơn, nhưng Bạch Xuyên nào có tinh tế được như thế.

“Vậy… chúng ta đi tham quan phòng làm việc đi.” Mộc Tiểu Nhã cười, bắt đầu đưa Bạch Xuyên tham quan văn phòng.





“Phòng làm việc vừa mới thành lập, cho nên không nhiều người lắm, tính cả em thì chỉ có bốn người, đây là bàn làm việc của em.” Mộc Tiểu Nhã trước mang Bạch Xuyên tham quan bàn làm việc của mình, “Nhưng lúc vẽ em thích ngồi ở chỗ pha cà phê, chính là ở bên kia. Ngồi ở chỗ đó, có thể xuyên qua cửa sổ sát đất mà nhìn ra bên ngoài, như vậy tầm nhìn mở rộng hơn, suy nghĩ cũng sẽ càng linh hoạt hơn.”





“Phía sau là kho hàng của bọn em, chỗ đó em sẽ không đưa anh đến, dù sao thì cũng chỉ có ba mẫu giày, anh đều đã đi rồi.” Từ sau khi mua ba đôi giày kia về, Bạch Xuyên liên tục đi thay đổi cả ba đôi, cũng không chạm vào các đôi giày khác trong phòng quần áo. Giống hệt như Đát Kỷ[1] vào hậu cung, khiến trong mắt Trụ Vương[1] không còn có các phi tần khác.





[1] Đát Kỷ là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà được biết đến là Vương hậu của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.





“Bên phải là phòng vật liệu, chúng ta vừa đến rồi đó, bên trái là phòng khách, là nơi chuyên tiếp đãi khách hàng muốn định chế đồ cao cấp, trước mắt chúng em không có khách loại này. Nhưng vật liệu làm giày bây giờ cũng đủ rồi, về sau hẳn là sẽ có khách hàng đến thôi.” Mộc Tiểu Nhã đưa Bạch Xuyên vào phòng khách.





Phòng khách được thiết kế theo phong cách công nghiệp, trên mặt tường màu xám trắng treo rất nhiều bản thảo thiết kế giày, có bản thiết kế Mộc Tiểu Nhã và Phương Hủy hồi học đại học, cũng có thiết kế của một số nhà thiết kế quốc tế nổi danh. Giữa phòng đặt một bộ ghế sô pha đôi, bên cạnh là một con đường cát rộng khoảng 60 centimet, hai bên đường khảm đá cuội, ở giữa còn có vài cây xương rồng nhỏ.





Cảm hứng thiết kế tràn đầy trong căn phòng, bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều hạt cát như vậy, rất đột ngột, Bạch Xuyên vừa tiến lên đã bị những hạt cát kia hấp dẫn.

“Biết hạt cát này có lợi ích gì không?” Mộc Tiểu Nhã cố ý hỏi.

Bạch Xuyên lắc đầu, trên mặt có chút tò mò.

“Tới đây, cởi giày anh ra, đi trên đó một vòng đi.” Mộc Tiểu Nhã chỉ vào hạt cát nói.





Đối với lời nói của vợ Bạch Xuyên đương nhiên là nói gì nghe nấy, anh cởi giày cởi tất ra, sau đó đi chân trần một vòng trên cát. Đường đi không dài, chỉ một lát sau anh đã đi xong rồi, chờ anh đi một vòng quay trở lại chỗ, Mộc Tiểu Nhã đã cầm một đôi dép lê đến, đặt bên chân anh.

Bạch Xuyên đi dép lê, xoay người nhìn dấu chân mình lưu lại ở kia.





“Anh biết không, tư thế đi đường của mỗi người đều không giống nhau, dấu chân anh lưu lại trên cát sẽ phản ánh chân thật tư thế đi đường của anh, và sức mạnh của hai bàn chân. Anh xem, dấu chân trái của anh sâu hơn dấu chân phải, điều này chứng tỏ anh có thói quen đặt trọng tâm lên chân trái nhiều hơn. Khi anh đặt chân xuống, lòng bàn chân có một vết sườn nhỏ, cho nên khi anh đi giày, thông thường đế giày sẽ mài mòn nghiêm trọng hơn bên sườn.” Mộc Tiểu Nhã phân tích dấu chân Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên chưa bao giờ biết dấu chân lại có nhiều kiến thức như vậy.

“Thế nào, có phải em rất lợi hại hay không?” Mộc Tiểu Nhã đắc ý ngửa đầu.





“Ừ.” Bạch Xuyên tự đáy lòng tán thưởng, anh vẫn luôn biết, mình ngoại trừ trí nhớ và toán học tốt hơn một chút, các mặt khác đều không so được với Tiểu Nhã.





Thật ra những phân tích vừa rồi của Mộc Tiểu Nhã, chỉ đơn giản là tri thức về cơ học con người[2], ngay cả khi bạn không hiểu về cơ học con người, chỉ cần giỏi quan sát đặc điểm sinh hoạt cũng có thể phân tích được. Nhưng Bạch Xuyên không giống vậy, ở một phương diện nào đó, năng lực của Bạch Xuyên kém, Mộc Tiểu Nhã lại cao. Nhưng Mộc Tiểu Nhã rất hưởng thụ cảm giác được Bạch Xuyên sùng bái này, lập tức cảm thấy loại năng lực kém này của Bạch Xuyên cũng rất đáng yêu.





[2] Cơ học con người là một khoa học sử dụng các nguyên tắc cơ học để nghiên cứu, duy trì và làm chủ sự cân bằng của cơ thể, và cách cơ thể phối hợp hiệu quả khi cơ thể thay đổi từ tư thế này sang tư thế khác. Nó dựa trên kiến thức về sinh lý con người, giải phẫu và vật lý lý thuyết, và nghiên cứu cấu trúc, chức năng và quy luật vận động của các cơ quan di chuyển của con người để hướng dẫn bảo vệ và sức khỏe của con người. Nó được sử dụng rộng rãi trong thể thao, khiêu vũ, y tế, hàng không và hàng không vũ trụ.





“Ngồi đi.” Mộc Tiểu Nhã ấn Bạch Xuyên lên sô pha, sau đó chạy đến một giá đựng dụng cụ, lấy một dây thước, giấy và bút, sau đó ngồi xổm xuống trước người Bạch Xuyên.

“Để em đo kích thước chân anh, sau đó làm giúp anh một đôi giày được không?” Mộc Tiểu Nhã ngửa đầu hỏi.

“Tôi có.” Bạch Xuyên chỉ đôi giày thể thao mình vừa cởi ra bên cạnh, tỏ vẻ mình đã có giày do Mộc Tiểu Nhã thiết kế.





“Không giống nhau.” Mộc Tiểu Nhã giải thích, “Em muốn định chế một đôi giày cho anh. Đôi giày này, từ đầu tới cuối, mỗi một chi tiết đều là em làm. Không phải là loại giày do xưởng giày sản xuất hàng loạt, là đôi giày duy nhất trên thế giới.”

“Chỉ một đôi?” Bạch Xuyên thích từ này.





“Em đo giúp anh.” Mộc Tiểu Nhã dùng bàn tay nâng chân Bạch Xuyên lên, bắt đầu nghiêm túc đo đạc. Chiều dài, chiều rộng, thậm chí độ dày, mỗi một chỗ yêu cầu số đo, Mộc Tiểu Nhã đều cẩn thận đo lại rồi ghi chép trên giấy trắng. Đo xong chân trái rồi tiếp theo đổi chân phải, mặc dù kích thước chân trái và chân phải của đôi giày là như nhau, nhưng thật ra chân trái và chân phải của một người không giống nhau, vì vậy khi đặt giày, chân trái và chân phải đều phải được đo riêng.





Trong quá trình đo lường, Bạch Xuyên lẳng lặng ngồi trên sô pha, anh cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào bàn tay Mộc Tiểu Nhã đang nâng bàn chân anh. Tay Tiểu Nhã rất mềm, rất ấm, lúc đo bàn tay sẽ vuốt ve lòng bàn chân anh, mang theo một trận tê dại ngứa ngáy, giống như có một dòng điện chạy qua, theo cột sống chạy thẳng lên đỉnh đầu, khiến cơ bắp toàn thân anh đều căng chặt.





Bạch Xuyên có hơi muốn tránh, nhưng lại luyến tiếc, anh tham luyến loại ấm áp này, dường như cả người đều được Mộc Tiểu Nhã giữ trong lòng bàn tay, ôn nhu, toàn tâm toàn ý yêu quý.





“Thả lỏng chân nào.” Mộc Tiểu Nhã thấy mu bàn chân Bạch Xuyên căng chặt, theo bản năng giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ. Chờ Bạch Xuyên thả lỏng xong mới tiếp tục đo lường, mãi cho đến khi đo xong cả hai chân, cô ngẩng đầu, mới phát hiện Bạch Xuyên lại đang đỏ mặt.

“Sao mặt anh lại đỏ?”

“Ngứa.” Bạch Xuyên nhỏ giọng trả lời.

“Còn ngứa à?” Mộc Tiểu Nhã vội vàng buông Bạch Xuyên ra.





“Ừ.” Bạch Xuyên vẫn cảm thấy ngứa, cho dù tay Tiểu Nhã đã rời khỏi bàn chân anh, nhưng cỗ tê dại kia vẫn cứ quanh quẩn ở trong lòng anh, vứt đi không được, khó nhịn rồi lại không tha. Mười ngón chân trên dép lê vẫn gắt gao cuộn tròn.





“Lòng bàn chân anh mẫn cảm như vậy sao? Vừa rồi em đã rất cẩn thận.” Mộc Tiểu Nhã lẩm bẩm hai câu, “Vậy anh ngồi thêm một lát đi, em đi cất đồ đã.”





Bạch Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, cũng không dám nhìn Mộc Tiểu Nhã, bởi vì chỉ cần nhìn, ánh mắt anh sẽ không nhịn được mà chuyển tới tay Tiểu Nhã, nhìn thấy đôi tay kia, cỗ tê dại trong lòng anh lại càng lớn thêm vài phần.





Lúc trước Tiểu Nhã không cho mình chạm vào eo cô ấy, cũng là vì như vậy sao? Không, hẳn là không phải, bởi vì mình… cũng không ghét loại cảm giác này mà.

Tuy ngứa, nhưng anh cũng không kháng cự.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Khi còn học cấp Hai, Mộc Tiểu Nhã trầm mê trong truyện tranh thiếu nữ.





“Aa, nam chính thật sự quá soái, ôm mặt[3], ôm mặt, em muốn chảy máu mũi rồi.” Thiếu nữ Nhã ôm truyện tranh trong thư phòng thét chói tai.





[3] Nguyên gốc 捧脸杀: một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến hành động chạm cằm, đây là một trong những hành động làm tan vỡ trái tim của vô số chàng trai và cô gái.

Thiếu niên Xuyên đang nghiêm túc đọc sách, nghe thấy khẩn trương nhìn qua, phát hiện cô bé đang dùng truyện tranh che mặt lại.

Thiếu niên Xuyên nóng nảy, đem sách trong tay ném đi, bước tới rồi cứng rắn nâng mặt cô bé lên.

Thiếu nữ Nhã: “Người đàn ông nước mắt[4]!”





[4] Nguyên gốc 撕漫男 hay còn gọi là Tear Man: một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến người đàn ông xinh đẹp đã phá vỡ truyện tranh và người đàn ông trông đẹp trai như nhân vật chính của truyện tranh. Nó được sử dụng để mô tả người đàn ông vô cùng đẹp trai, còn được gọi là “Người đàn ông nước mắt”.

Thiếu niên Xuyên: “Máu mũi đâu?”

Nhấn Mở Bình Luận