Chương 8
Trần Khả Như ngâm mình trong bồn đầy nước ấm. Cô chậm rãi chìm xuống, nửa phút sau đó mới nổi lên hít một hơi. Cả khuôn mặt cô ướt nhẹp, nước từ đỉnh đầu chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô thật dơ bẩn, cô bỗng nhiên cảm thấy mình biến thành loại phụ nữ như Trần Khả Hân.
Cô rất rõ bản thân mình muốn cái gì. Cô mong muốn tình yêu chứ không phải tình dục. Nhưng giờ phút này, cô không mong muốn bất cứ điều gì nữa. Đại não của cô đột nhiên trống rỗng và tỉnh táo. Thời gian hai năm, vậy là đủ rồi.
Lê Hoàng Việt, ly hôn đi.
Cô nhớ lại lời Nguyễn Phương Thanh nói, đúng rồi, con! Thân làm một bác sĩ phụ khoa, sao có thể quên mất chuyện lớn này chứ? Tối hôm qua, bọn họ không có dùng bất kỳ biện pháp an toàn nào, hơn nữa cô còn đang trong giai đoạn nguy hiểm của cô. Nếu cô đã quyết tâm không còn bất kỳ dính dáng gì với Lê Hoàng Việt nữa thì không nên để lại tai hoạ ngầm này được.
Cô lục tung phòng ngủ lên, cô nhớ sau khi kết hôn, cô đã lặng lẽ chuẩn bị sẵn loại thuốc này, chỉ là một khoảng thời gian dài vẫn chưa sử dụng đến.
Rốt cục, cô cũng tìm được. Cô kiểm tra thông tin trên hộp, may mà vẫn chưa hết hạn. Đang lúc cô ngậm viên thuốc thì cửa phòng mở ra. Trong phút chốc nhìn thấy Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như hơi căng thẳng, cô uống một hớp nước, không do dự nuốt viên thuốc vào bụng. Đôi chân thon dài của Lê Hoàng Việt bước đến tủ đầu giường, cầm lấy chiếc điện thoại mà lúc sáng sớm vội vàng nên để quên. Anh ta rủ đôi mắt sáng như sao nhìn chiếc nhãn trên hộp thuốc, thì ra là loại thuốc ấy.
Anh ta ngước mắt lên, ánh mắt nhìn cô trở nên bí hiểm sâu thẳm. Trần Khả Như, rốt cuộc cô đang chơi trò bịp bợm gì vậy? Vai diễn lạt mềm buộc chặt hình như hơi quá rồi.
“Cô cũng tự biết mình đấy chứ, giảm bớt phiền phức rồi. Loại phụ nữ như cô làm sao xứng sinh con cho tôi được chứ?” Anh ta mở miệng liền châm chọc khiêu khích một câu.
Trái tim Trần Khả Như run rẩy, sắc mặt nghiêm nghị, dường như cô đã dự đoán được sự chế giễu của anh, đôi mắt trong trẻo trừng mắt nhìn anh: “Tổng giám đốc Việt nói không sai, cho nên xin anh đừng gặp loại phụ nữ này nữa. Chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn nôn sao? Lỡ như một lần nào đó tôi không tự biết mình nữa, để lại giống nòi cho nhà anh thì phải làm sao?”
Miệng mồm lanh lợi! Nếu như đổi thành trước đây, anh nhất định sẽ khinh thường nói rằng cả đời này tôi cũng sẽ không đụng đến cô. Thế nhưng, mùi vị của tối hôm qua quá tuyệt vời. Mặc dù người phụ nữ này cũng không đáp lại anh bao nhiêu, mặc dù mùi thuốc sát trùng trên người cô rất nồng. Nhưng da thịt mềm mại nhẵn bóng như đồ sứ, cảm giác căng mịn dần tan ra, kích thích tới tấp vào các giác quan của anh.
Không ngờ anh lại có một chút luyến tiếc.
“Trần Khả Như, đừng có cố gắng phỏng đoán suy nghĩ của tôi. Cô không có tư cách!” Lê Hoàng Việt bỗng dưng bực bội, ánh mắt âm u trầm lắng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!