"Làm sao vậy, có phải là chuyện gì xảy ra không?" Thời Tiêu lộ ra thần sắc lo lắng nhìn Thời Duy Hạ.
"Em.
.
" Thời Duy Hạ nhất thời không biết nói gì chỉ nhìn Thời Tiêu: "Em chỉ là đã lâu không gặp anh, muốn nhìn anh nhiều một chút.
.
" Cô kéo ra một cái mỉm cười, đưa tay xoa xoa khóe mắt ướt át, để cho tầm mắt của mình rõ ràng một chút.
Cô vô cùng sợ hãi chỉ cần cô buông lỏng tay, anh liền sẽ biến mất, sau đó sẽ không còn được gặp lại.
Nghe cô nói như vậy, Thời Tiêu cũng cười, đùa nói: "Anh chỉ đi công tác mà thôi, làm xong chuyện liền trở lại, cũng không phải vĩnh viễn không gặp được.
"
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Thời Duy Hạ mặc dù có chút bất an, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, buông lỏng tay ra.
Thời Tiêu quay người lên xe taxi, cô đứng ở nơi đó, cho đến khi trông thấy xe taxi hoàn toàn đi xa, mới đưa tay lau khô ướt át trên mặt.
Quay người, đối mặt chính là người đàn ông với khuôn mặt lạnh lẽo kia.
Long Đình Dạ đứng ở nơi đó, nhìn cô chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong cặp mắt màu đen, thần sắc phức tạp.
Thời Duy Hạ cũng lười đoán tâm tư anh, hếch môi lên, nhỏ giọng nói một câu, liền quay người lên xe phía sau.
"Em không có lừa gạt anh chứ, em ra ngoài thật là có việc gấp.
"
Cô vừa ngồi lên xe, Long Đình Dạ cũng theo lên xe ngồi bên cạnh cô.
Lái xe quay đầu xe, hướng đường cũ trở về biệt thự lưng chừng núi của Long Đình Dạ.
Trong xe rất yên tĩnh, ghế sau chỉ có hai người Thời Duy Hạ và Long Đình Dạ.
Cô tựa trên chỗ ngồi, nhìn chằm chằm mặt nghiêng tuấn mỹ của người đàn ông.
Trong đầu chợt nhớ tới, một màn kia trước khi chết.
.
Anh chật vật ngã xuống trước mặt cô, đối diện khuôn mặt bị hủy dung của cô, anh như phát điên mà mệnh lệnh không cho phép cô chết.
Cô trước đó, làm sao cũng không nghĩ ra, người đàn ông kiêu ngạo ngang ngược này, vậy mà cũng sẽ có một khắc chật vật sụp đổ như vậy.
Cô vẫn luôn nghĩ là, cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến không người nào có thể phá hủy.
Nhưng lại vừa vặn là cô, từng bước một hủy đi anh, cũng hủy đi chính mình.
"Còn muốn trốn?"
Ngay thời khắc cô xuất thần, thanh âm người đàn ông mang theo vài phần cảnh giác, đột nhiên vang lên trong xe.
Cô sửng sốt một chút, hồi thần lại, đối diện chính là đôi con ngươi mang theo hàn ý.
Cô có chút bất đắc dĩ thở dài, lộ ra một cái mỉm cười, đề nghị anh.
"Về sau anh đừng cảnh giác với em như thế.
Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng nên tín nhiệm nhau.
"
Nghĩ đến người đàn ông trước kia khống chế hành tung của cô nghiêm như vậy, cô liền không nhịn được vì cuộc sống sau này của mình mà mướt mồ hôi.
Quỷ biết người đàn ông này trước đó ngang ngược đến cỡ nào, cơ hồ khống chế hết thảy sinh hoạt cùng hành tung của cô, không có chút nào tự do có thể nói.
Cô nói xong, trên khuôn mặt tuấn tú của Long Đình Dạ lại lộ ra biểu lộ trào phúng.
"Thời Duy Hạ, em toàn thân trên dưới, có chỗ nào có thể để tôi tín nhiệm?"
"! "
Lời của anh khiến cổ họng Thời Duy Hạ nghẹn lại, bởi vì cô vậy mà suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra lời có thể phản bác lại anh.
"Đây là lần duy nhất em không nói dối tôi.
" Ánh mắt Long Đình Dạ một mực rơi vào trên mặt cô.
Giọng trầm thấp, nghe không ra bao nhiêu cảm xúc, nhưng trong cặp mắt màu đen, rõ ràng là mang theo vài phần vui sướng.
Đây là lần duy nhất cô không nói dối anh.
Mà lần trước cô lừa anh, chính là đêm tân hôn, cô dỗ dành anh uống xong ly rượu đã hạ độc kia, sau đó chạy ra ngoài.