Long Đình Dạ nói xong, khẩn trương trên mặt cô cũng không bớt đi nửa phần.
Anh không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó mất tự nhiên lại bỏ thêm một câu: "Có một số việc phải xử lý.
"
"Vậy khi nào anh trở về?" Nghe anh nói như thế, Thời Duy Hạ liền nhịn không được lại truy vấn một câu.
"Buổi tối.
"
"Vậy anh có về ăn cơm trưa không?" Thời Duy Hạ chớp chớp mắt, tiếp tục quan tâm hỏi.
Cô một lần nữa đưa ra câu hỏi, làm anh ngừng hai giây, sau đó mới nhấp môi mỏng, đáp.
"Giữa trưa có cuộc họp quan trọng.
"
"Được rồi.
.
" Thời Duy Hạ không khỏi thở dài một hơi.
Trước kia cô khi cô còn chán ghét Long Đình Dạ, mỗi ngày thấy mặt anh đều ngại nhiều!
Nhưng hiện tại.
.
khi biết được đại bộ phận thời gian anh đều sẽ dùng ở công tác, trong lòng ngược lại không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
* * *
- -Cốc cốc!
* * *
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
"Ông chủ, là tôi!" Ngoài cửa, truyền đến âm thanh của Mạc Tuỳ.
"Ở bên ngoài chờ tôi.
" Long Đình Dạ nhìn lướt qua cô gái trên giường chỉ mặc váy ngủ, sau đó nói.
"Vâng!" Mạc Tùy đáp.
* * *
Vài phút sau, Long Đình Dạ từ trong phòng ra tới, Mạc Tùy đang chờ ở cửa.
Khi thấy Long Đình Dạ ra tới, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn hai mắt anh.
Đây là mấy năm nay, lần duy nhất ông chủ ngủ quên, không khỏi làm anh ta có chút tò mò, tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại làm ông chủ từ trước đến nay luôn đúng giờ lại dậy trễ.
Bất quá Long Đình Dạ vẫn chưa phát hiện ra nghi hoặc của anh ta, mà giống như mọi ngày xoay người đi xuống lầu, lên xe đi hướng tập đoàn.
"Ông chủ, đây là thuốc hôm nay.
" Bên trong xe, Mạc Tùy trên chỗ ngồi đưa qua một hộp thuốc, đưa cho Long Đình Dạ ở ghế sau.
Long Đình Dạ có bệnh đau đầu, đặc biệt là bởi vì ngày thường giấc ngủ không tốt, mỗi ngày buổi sáng đều sẽ đau một lần, cho nên bác sĩ riêng mỗi buổi sáng sẽ cho dùng thuốc giảm đau.
Long Đình Dạ nhìn lướt qua hộp thuốc trên tay Mạc Tùy, cũng không có ý duỗi tay nhận, chỉ là mặt không biểu tình nói một câu.
"Không cần.
"
Nghe vậy, Mạc Tùy kinh ngạc một chút, sau đó đem thuốc thu trở về.
* * *
Long Đình Dạ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Thời Duy Hạ.
Ngày hôm qua trải qua sự việc, làm Thời Duy Hạ còn hơi mỏi mệt, đang định ở trên giường nghỉ ngơi thêm một chút, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
* * *
- -Cốc cốc!
* * *
"Ai.
.
" Thời Duy Hạ lười biếng hỏi một câu.
"Thái thái, là tôi, đã không còn sớm, cô nên rời giường.
" Ngoài cửa, truyền đến một giọng nói nghiêm túc của người phụ nữ lớn tuổi.
Thanh âm này Thời Duy Hạ rất quen thuộc bất quá, là bởi vì đối phương chính người mà cô càng ghét hơn cả Long Đình Dạ ở trong cái nhà này.
Quản gia của Long Đình Dạ, nghe nói, khi Long Đình Dạ còn bé gặp chuyện bất trắc từng thu lưu anh, cho nên Long Đình Dạ xuất phát từ nhân tình, trả lương cao mướn bà tới biệt thự, làm quản gia của nơi này.
Mà nguyên nhân lúc đó Thời Duy Hạ chán ghét bà, là bởi vì đối phương dài dòng khó chịu, cộng thêm thái độ trước đây của cô đối với Long Đình Dạ không tốt, cho nên quản gia luôn rất khắc nghiệt với cô.
Nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước, Thời Duy Hạ không khỏi thở dài, sau đó chống thân mình bò dậy, nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo, mở ra cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, liền thấy quản gia Vương ăn mặc sạch sẽ thẳng tắp đứng ở cửa.
Thấy Thời Duy Hạ tốc độ nhanh như thế, trên khuôn mặt mang theo không ít nếp nhăn, biểu tình rõ ràng có chút giật mình.
.