Thời Duy Hạ đi vào văn phòng dưới ánh nhìn khiếp sợ của mấy người kia.
* * *
Khi Thời Duy Hạ vào phòng, Long Đình Dạ đang ngồi trên ghế, mặt không biểu tình ký văn kiện.
Chỉ là, khi một tiếng chồng ơi kia vang lên, bàn tay cầm bút máy không khỏi khựng lại.
Anh rũ mắt, nhìn chữ ký bị chính mình làm hư, nhíu nhíu mi, sau đó lấy một phần văn kiện khác qua, che lên phần văn kiện kia.
Mà lúc này, Thời Duy Hạ đã đi tới bên người anh.
Thấy một đống văn kiện trên bàn Long Đình Dạ, sắc mặt Thời Duy Hạ thay đổi, sau đó lẩm bẩm: "Đã đến giờ ăn cơm rồi, đừng làm việc nữa, uống canh đi!"
Nói hết lời, cô liền đẩy những văn kiện kia ra, đưa hộp giữ ấm trên tay lên, khoe với anh: "Em cùng Vương quản gia học hầm canh gà, anh nếm thử xem hương vị thế nào nhé!"
"Anh không đói bụng." Long Đình Dạ ngước mắt, nhìn lướt qua hộp giữ ấm trên tay cô, sau đó nhấp môi mỏng nói.
"Vậy cũng không được, không đói bụng anh cũng phải ăn một chút, dạ dày anh không tốt, ăn không đúng giờ sẽ đau dạ dày." Vừa nghe anh nói như thế, Thời Duy Hạ không khỏi lo lắng.
Giọng nói Thời Duy Hạ rơi xuống, thần sắc Long Đình Dạ khựng lại, ánh mắt dừng trên mặt cô, trong đôi mắt đen mang theo sự kinh ngạc.
Đây cũng là lần đầu tiên cô quan tâm đến thân thể anh.
Chỉ là, anh không hiểu được, sự quan tâm của cô lúc này thật hay giả.
Đang lúc anh trầm mặc, Thời Duy Hạ đã mở nắp hộp canh gà ra, mùi hương nồng đậm lập tức tràn ngập.
Bởi vì sợ Long Đình Dạ không chịu uống, Thời Duy Hạ nhìn thoáng qua đùi Long Đình Dạ, sau đó xoay người, trực tiếp ngồi trên đùi anh.
Động tác đột ngột của cô, làm thân thể người đàn ông chấn động, trên khuôn mặt điển trai lộ vẻ kinh ngạc.
"Em bón cho anh uống nhé!" Thời Duy Hạ ngồi trong lòng ngực anh, một tay cầm cái muỗng, cười hì hì đưa canh gà tới bên môi anh.
Vẻ mặt dịu dàng của cô gái làm trái tim Long Đình Dạ mạc danh ấm áp.
Cảm giác xa lạ này, đã nhiều năm qua..
anh chưa được cảm nhận.
Trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên ký ức rất lâu trước đó..
Mười năm trước, vào một buổi chiều mưa to như trút nước, thiếu niên lâm vào khốn cùng thất vọng.
Bởi vì đắc tội với lưu manh vô lại ở trên đường nên bị một đám lưu manh đánh đến hơi thở thoi thóp, ngã vào trong mưa.
Vào lúc thiếu niên cho rằng sinh mệnh cậu sắp kết thúc, một chiếc xe hơi xa hoa ngừng ở trước mặt cậu.
Một thiếu nữ mặc sườn xám từ trên xe bước xuống, thiếu nữ mái tóc dài đen nhánh, hai mắt thanh triệt thuần tịnh, dùng giọng nói cực kỳ dễ nghe vội vàng nói với anh.
"Anh ơi, anh nhịn một chút nhé, em sẽ mời bác sĩ tới kiểm tra cho anh ngay."
Một khắc kia, thiếu niên biết, cậu đã gặp được người đơn thuần tốt đẹp nhất thế gian..
* * *
Người đàn ông trở nên xuất thần, cô gái trong lòng ngực thấy anh hồi lâu không có phản ứng, lập tức bất mãn.
"Long Đình Dạ, đến anh cũng nghĩ em hạ độc anh sao?" Cô tức giận thở phì phì.
Có quỷ biết khi cô hầm canh gà ở biệt thự, Vương quản gia lo lắng biết bao nhiêu, luôn nhìn chằm chặp vào cô lo cô hạ độc vào canh.
Nhưng cô đã thành tâm với anh như thế, anh vậy mà hoài nghi cô hại anh.
Trong lòng cô vừa tủi thân vừa tức giận!
Nghe thấy âm thanh của cô, Long Đình Dạ lúc này mới hồi thần, đang muốn mở miệng, Thời Duy Hạ bỗng thu cái muỗng trên tay về, đưa đến miệng mình.
"Nếu anh không ăn thì em tự ăn! Đói chết anh đi!".