Thời Duy Hạ cầm kính viễn vọng, nhanh chóng kiểm tra số người trên du thuyền, sau khi so sánh với hình ảnh trên di động, chứng minh kia chính là chiếc du thuyền của Tô Vũ Trạch!
Cô vui sướng không thôi, chờ đợi chiếc du thuyền khổng lồ kia dần dần hướng tới gần bên này.
Đúng lúc Thời Duy Hạ tập trung tinh thần chăm chú nhìn du thuyền, Ùm một tiếng, một bóng hình..
bỗng nhiên từ trên du thuyền rớt xuống nước.
Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, Thời Duy Hạ thậm chí còn không thấy rõ anh ta làm thế nào từ trên du thuyền rơi xuống.
"Mau cứu người!" Thời Duy Hạ kinh ngạc hét to một tiếng, không kịp tự hỏi nhiều, liền vứt kính viễn vọng cùng di động trên tay xuống, liền ùm một tiếng, nhảy xuống sông!
Thấy thế, hai gã bảo tiêu đều hoảng sợ.
"Nhanh lên, cứu thái thái!"
Thật mau hai gã bảo tiêu vừa rồi còn ở trên bờ ùm ùm hai tiếng, liền đồng thời nhảy xuống sông.
* * *
Đầu mùa hạ, nước sông còn có chút lạnh, Thời Duy Hạ chịu đựng cảm giác không thoải mái, cố sức bơi tới phương hướng vừa rồi Tô Vũ Trạch rơi xuống!
Ánh sáng trên sông mờ tối, Thời Duy Hạ chỉ có thể nương theo ánh đèn trên du thuyền, xác định thân ảnh không ngừng giãy giụa trên mặt nước kia.
Chỉ là chờ cô bơi được một nửa, vừa rồi còn có người giãy giụa trên mặt nước, bỗng nhiên lại không có động tĩnh gì nữa.
Trong lòng Thời Duy Hạ cả kinh, nghĩ thầm tên kia sẽ không đi mau như thế chứ, sinh mệnh này cũng quá yếu ớt!
Cứ như thế, cô đã tới, cũng chỉ có thể tận lực tìm kiếm anh ta.
Cô duỗi tay nắm lấy cái mũi, chỉ có thể vùi đầu vào trong nước, tìm kiếm thân ảnh kia trong nước.
Cuối cùng khi cả người cô sắp đông lạnh đến không còn tri giác, rốt cuộc ở dưới nước thấy được người đàn ông kia đang từ từ trầm xuống.
Trong lòng cô vui mừng, vội dùng hết sức lực toàn thân bơi qua!
* * *
Một giờ sau, ở bệnh viện.
Tin tức Tô Vũ Trạch chết đuối, lấy vận tốc ánh sáng truyền ra ngoài, toàn bộ phóng viên thành phố Nam Lục đều xuất hiện ở nơi này, bệnh viện lớn như vậy cũng trở nên chật như nêm cối.
Bảo vệ bệnh viện toàn bộ xuất động, còn điều không ít cảnh lực thành phố duy trì trật tự!
Ngoại trừ âm thanh ầm ĩ của các phóng viên, tiếng kêu khóc suy sụp của người đại diện ra, càng là âm thanh vang vọng cả tầng lầu!
"Vũ Trạch, cậu ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện a!"
Toàn bộ bệnh viện, hoàn toàn loạn thành một đoàn!
* * *
Trong phòng bệnh.
"Hắt xì!" Thời Duy Hạ hắt xì một cái, duỗi tay xoa xoa cái mũi có chút ngứa.
Nước sông quá lạnh, thân thể của cô đến bây giờ còn chưa ấm lại.
Bên tai vang lên giọng nói của bác sĩ.
"Uống thuốc là tốt rồi, bất quá..
để phòng cảm nhiễm, cần phải tiêm thêm một mũi."
Cô vốn dĩ có chút mỏi mệt, vừa nghe bác sĩ nói, lập tức thanh tỉnh lại.
"Còn phải tiêm?"
"Đương nhiên, Long thái thái, đầu gối cô bị thương ở dưới nước, vì để ngừa cảm nhiễm, cần thiết tiêm một mũi!" Bác sĩ gật gật đầu, sau đó hợp sinh hòa khí, thái độ hữu hảo nói với Thời Duy Hạ.
"Tôi ghét phải tiêm!" Vừa nghe bác sĩ nói, Thời Duy Hạ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Cô ghét tiêm, từ nhỏ đã ghét, dùng từ thông dụng tới nói, chính là cô sợ tiêm!
Mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy kim tiêm chui vào làn da của mình, cô sẽ toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, sau đó luôn lâm vào cảm giác đau đớn cùng sợ hãi.
Cái loại cảm giác này quá thống khổ, cô không bao giờ muốn trải nghiệm nữa!
Khi còn nhỏ, cô tình nguyện uống thuốc đắng nhất, cũng tuyệt đối không muốn tiêm!
Vừa nghe Thời Duy Hạ nói, bác sĩ tức khắc lâm vào thế khó, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
.