Thừa dịp Tô Vũ Trạch vừa mới trải qua sinh tử tỉnh lại cùng anh ta đàm phán, lúc này mới có lợi nhất cho cô!
Chỉ là, cô vừa nói hết lời, sắc mặt người đàn ông vẫn âm trầm khó coi như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Bàn tay to đặt ở bên hông gắt gao giữ cô lại, làm cô căn bản không cách nào rời đi.
Thấy thế Thời Duy Hạ có chút bất đắc dĩ, biểu biểu môi: "Em bảo đảm, thương lượng xong em liền trở về, được không?"
Nói xong cô ngẩng đầu, hé môi hôn một cái lên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông.
Chụt~
Một tiếng vang nhỏ, thân hình cao lớn của người đàn ông lại cứng đờ!
Nụ hôn ôn ôn nhuyễn nhuyễn, lại như trực tiếp dừng ở nơi mềm mại nhất trên ngực anh, làm tâm anh rung động.
Rõ ràng một giây trước còn tràn ngập tức giận, một giây sau..
lại bị một cái hôn nhẹ nhàng của cô dễ dàng làm cho cơn tức giận trong lòng anh tất cả đều biến thành hư ảo.
Thật lâu sau..
Long Đình Dạ buông lỏng tay đặt bên hông cô, chống thân thể có chút căng chặt, từ trên sô pha ngồi dậy.
Thấy thế Thời Duy Hạ vui vẻ, vội từ trên sô pha bò dậy trực tiếp ra cửa phòng bệnh.
* * *
Tầng cao nhất bệnh viện, trong căn phòng an tĩnh.
Trên giường bệnh, một thanh niên trẻ tuổi diện mạo còn mang nhiều nét của thiếu niên, sắc mặt tái nhợt đang nằm truyền dịch ở nơi đó.
Cửa bỗng bị gõ vang.
"Vũ Trạch, cô gái cùng được đưa đến bệnh viện với cậu tới rồi." Ngoài cửa vang lên tiếng nói của người đại diện.
"Để cô ấy vào đi." Tô Vũ Trạch nhìn qua hướng cửa phòng.
Cửa phòng bị đẩy ra, người đại diện dẫn Thời Duy Hạ đi vào.
Tô Vũ Trạch đánh giá cô gái đang mặc quần áo bệnh nhân giống mình.
Trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Là cô đã cứu tôi?" Anh ta có chút không thể tin được hỏi.
Đối phương nhìn qua bất quá hai mươi tuổi, hơn nữa dáng người mảnh khảnh, bộ dạng thoạt nhìn cũng là một em gái diện mạo thanh thuần đáng yêu.
Anh ta không nghĩ đến, vậy mà lại là cô cứu mình từ dưới sông lên.
Thời Duy Hạ gật gật đầu.
Thấy thế Tô Vũ Trạch ho khan một tiếng, sau đó vẻ mặt cảm kích nói với Thời Duy Hạ: "Cô đã cứu tôi một mạng, vô cùng cảm kích cô, nếu cô có yêu cầu gì tôi nhất định.."
"Tôi quả thật có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ." Thời Duy Hạ cũng không tính toán giấu diếm, mà trực tiếp mở miệng biểu lộ ý đồ của chính mình.
Vốn dĩ cô cứu Tô Vũ Trạch cũng là có mục đích, cho nên cũng không cần phải che giấu gì cả.
Thấy Thời Duy Hạ thẳng thắn thành khẩn như thế, Tô Vũ Trạch ngược lại hơi bất ngờ, không khỏi cười cười: "Cô vậy mà thẳng thắn như vậy, không sợ tôi sẽ cảm thấy cô mục đích không thuần sao?"
"Vậy thì đã làm sao, dù sao tôi cứu anh, đây là sự thật không thể thay đổi được." Thời Duy Hạ cười cười, thật sự không lo lắng những cái đó.
Khi cô và Tô Vũ Trạch được đưa tới bệnh viện, có y tá chụp được ảnh của hai người, chỉ là sau lại đám người Mạc Tùy tới rồi liền đi xử lý, ảnh chụp của cô mới không bị truyền ra ngoài.
Nếu Tô Vũ Trạch trở mặt không nhận người mà nói, trên tay cô còn có những ảnh chụp kia, cũng không lo lắng lắm.
"Cô..
cô là..
nữ ca sỹ cùng ba tiểu thịt tươi lên tin tức đầu đề, gọi là cái gì..
cái gì mà Hạ.." Đúng lúc này, người đại diện của Tô Vũ Trạch mới cảm thấy Thời Duy Hạ quen mắt, bỗng nhớ tới hai ngày trước thấy được tin tức trong giới giải trí kia.
"Thời Duy Hạ!" Thấy đối phương nghĩ mãi không ra tên của mình, Thời Duy Hạ liền hảo tâm nói tên mình cho đối phương.
.