"Đúng vậy, chính là Thời Duy Hạ, khó trách vừa rồi tôi cảm thấy cô càng nhìn càng quen mắt!" Người đại diện lúc này mới nhớ ra.
"Ngươi là Thời Duy Hạ?" Nghe thấy cái tên này, Tô Vũ Trạch trên giường bệnh lại càng kinh ngạc, ánh mắt dừng trên mặt Thời Duy Hạ, phảng phất như nhớ tới cái gì.
Thời Duy Hạ bị anh ta nhìn có chút nghi hoặc, đang muốn leeotiếng dò hỏi Tô Vũ Trạch lại cười một tiếng, sau đó vội xin lỗi: "Khụ..
Xin lỗi, tôi ngày thường chuyên tâm viết nhạc, rất ít chú ý chuyện trong giới giải trí."
"Không sao.." Thời Duy Hạ cười cười, lộ ra vẻ mặt không sao cả.
"Cô muốn tôi giúp cô cái gì?"
"Tôi muốn anh giúp tôi ra hai album."
"Có thể!" Không một chút do dự, Tô Vũ Trạch sảng khoái đồng ý.
Thời Duy Hạ kinh ngạc, bất quá ngẫm lại, với năng lực của Tô Vũ Trạch giúp cô ra hai album cũng không phải việc khó khăn gì.
"Còn có..
Lần này chuyện tôi cứu anh, hy vọng anh có thể công bố với công chúng."
Bởi vì tai tiếng lần trước cùng một chút chuyện trước đó, hình ảnh cô không được tốt lắm, đều là một mảnh tiếng mắng.
Vì vậy bây giờ cô cần nương theo cơ hội cứu Tô Vũ Trạch, làm hình ảnh của mình tốt lên, mới có thể lần nữa tham gia giải thưởng Kim Khúc.
Mà Tô Vũ Trạch cũng là người tốt nhất để chọn.
Ngoại trừ địa vị và nhân khí của anh ta trong giới giải trí ra, còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là anh ta xuất đạo nhiều năm vẫn luôn khiêm tốn yên lặng viết bài hát ra album, sinh hoạt cá nhân khiêm tốn cũng không lăng xê không yêu sách.
Cũng coi như là một dòng nước trong trong giới giải trí thịnh hành lăng xê yêu sách hiện nay.
"Đương nhiên có thể." Yêu cầu này Tô Vũ Trạch cũng không hỏi nhiều lời mà gật đầu đồng ý.
"Tôi còn có một thỉnh cầu.." Tô Vũ Trạch sảng khoái làm Thời Duy Hạ có chút kinh ngạc, dừng lại hai giây, mới đem thỉnh cầu cuối cùng của mình nói ra.
"Tôi hy vọng, anh bái tôi làm thầy!"
"Cái gì?" Tiếng thét chói tai này là đến từ người đại diện bên cạnh Tô Vũ Trạch.
"Cô..
cô..
yêu cầu này này cô cũng thật quá đáng.
Vũ Trạch nhà chúng tôi lấy được biết bao nhiêu giải thiên vương, giải thưởng quốc tế lớn, ngươi cái nha đầu như cô vậy mà muốn cậu ấy bái làm thầy? Sự tự tin từ đâu tới vậy?" Người đại diện không thể tin được chỉ vào Thời Duy Hạ, tức giận chất vấn, không ngờ yêu cầu quá mức như thế mà cô cũng dám đưa ra!
Bị người đại diện nói như vậy, Thời Duy Hạ cũng biết chính mình yêu cầu có chút quá mức, đang muốn giải thích một phen, thanh âm của Tô Vũ Trạch lại vang lên.
"Không thành vấn đề!"
"..."
Lúc này đến phiên Thời Duy Hạ kinh ngạc, không nghĩ tới loại thỉnh cầu này mà anh ta cũng sảng khoái đáp ứng.
"Vũ Trạch!" Người đại diện vẻ mặt lo lắng nhìn anh ta: "Nha đầu này thanh danh không tốt, Cậu nếu bị cô ta liên lụy.."
"Tôi chỉ là một người yêu âm nhạc, âm nhạc mới là linh hồn tôi, nhân khí đối với tôi mà nói, căn bản không đáng nhắc tới." Tô Vũ Trạch lại cười cười, vẻ mặt không sao cả nói: "Lại nói..
Tôi cũng không biết còn có thể sống trên đời bao lâu, những hư danh này.."
"Vũ Trạch, cậu đang nói bậy cái gì vậy!" Tô Vũ Trạch chưa nói xong đã bị người đại diện cắt lời.
"Thân thể của cậu nhất định sẽ khá lên!"
Người đại diện nói vậy, Tô Vũ Trạch cũng chưa nói gì, mà chỉ cười cười.
Nghe vậy Thời Duy Hạ ở một bên kinh ngạc một trận.
Thật không nghĩ tới, thân thể Tô Vũ Trạch vậy mà có vấn đề.
Đang lúc cô còn kinh ngạc, giọng nói Tô Vũ Trạch bỗng nhiên vang lên.
"Có thể nói cho tôi, tại sao muốn tôi bái cô làm thầy không?"
Thời Duy Hạ cười cười, sau đó mới nói: "Bởi vì một người..".