Mà một bàn tay khác, vào lúc cô rơi vào trong lồng ngực anh, vững vàng ôm cô cùng gối đầu hồng nhạt vào trong lồng ngực mình.
Thời Duy Hạ ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn anh một một cái.
"Anh còn muốn làm sao nữa!"
Cô gái trong lòng ngực không an phận, cũng không làm trên mặt anh có chút tức giận.
Anh thấp con ngươi nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái bởi vì tức giận mà mặt đỏ cả lên, sau đó mới giật giật môi mỏng gợi cảm mở miệng nói.
"Còn giận?"
Tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần sủng nịch.
Thanh âm anh rơi xuống, Thời Duy Hạ lại ngây ngẩn cả người, không khỏi lần nữa quay đầu nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông.
Kỳ thật cho đến lúc này, cô mới đột nhiên phát hiện, đời trước cô vẫn luôn không phát hiện ra một vấn đề.
Tuy Long Đình Dạ bị người ngoài đồn đãi là nhẫn tâm lãnh lệ, nhưng mà..
Ngoại trừ cô chọc cho anh tức giận ra, ngày thường khi anh nói chuyện với cô lại luôn thấp giọng.
Tuy biểu tình anh luôn nghiêm túc theo thói quen, nhưng giọng nói so với khi nói chuyện với người khác thì lại nhu hòa hơn nhiều.
Tuy rằng không tính là ôn nhu, nhưng lại mạc danh làm cô cảm thấy, dáng vẻ anh lúc này làm cô thực động tâm.
"Bằng không thì sao.." Cô cúi đầu, ý đồ che giấu tâm tư của mình.
Nghe vậy, mày Long Đình Dạ càng nhăn chặt hơn.
Không được, trước đó cô từng nói qua..
Cô nói, tức giận không tốt cho thân thể.
Vì thế chỉ có thể nhẫn nại tính tình, dỗ dành cô.
"Muốn cái gì?"
Vốn định dịu giọng nói, nhưng lại phát hiện anh vốn dĩ không dỗ dành phụ nữ.
Anh ngày thường lãnh ngạnh, hơn nữa bất luận là trong công việc hay giao tiếp với cấp dưới đều là trực lai trực vãng, trước nay cũng không hiểu làm sao đi dỗ dành phụ nữ.
Cho nên vốn dĩ muốn ôn nhu nói chuyện, từ trong miệng anh nói ra, lại mạc danh nhiều hơn vài phần lạnh lẽo.
Câu nói không thể hiểu được của anh làm Thời Duy Hạ sửng sốt, thế nhưng lại thần kỳ nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Anh là đang hỏi cô, cô muốn cái gì mới có thể không tức giận nữa sao?
Tuy rằng lời này nghe có chút quái quái, nhưng cô lại ngạc nhiên phát hiện, chẳng lẽ anh..
đang dỗ dành cô?
Cô còn cho rằng, trong đầu người đàn ông này chỉ biết chuyện làm ăn.
Trong cuộc sống hôn nhân 6 năm ở đời trước, cho tới bây giờ anh chưa từng dành một chút lãng mạn nào cho cô.
Ngay cả lần đầu tiên hôn cô, đều là không nói hai lời đem cô ấn ở trên tường trực tiếp hôn.
Sau khi hôn xong còn cái gì cũng không nói, xoay người liền đi rồi.
Thế nên mãi cho đến một khắc trước khi cô chết, mới rốt cuộc phát hiện người đàn ông này không biết bắt đầu từ khi nào lại yêu cô yêu tới cái trình độ này!
Giờ khắc này, Thời Duy Hạ mới rốt cuộc hiểu ra, đời trước không phải mắt cô mù nên mới không biết anh yêu cô.
Mà chính anh mới là căn nguyên của vấn đề, bởi vì trước nay anh đều không biểu hiện ra tình yêu dành cho cô.
Dù là có, vậy cũng phải bắt kính hiển vi mới có thể phát hiện manh mối.
Trước kia cô chán ghét anh như vậy, sao có thể đi khai quật những điểm nhỏ thế này.
Hơn nữa mỗi lần cô hiểu lầm anh là kẻ thù của cô, anh cũng chưa từng giải thích gì.
Bây giờ nghĩ đến, người đàn ông kiêu ngạo như anh, hẳn là khinh thường đi giải thích với người khác đi.
* * *
"Em muốn trừng phạt anh thế nào đều được?" Thời Duy Hạ ngẩng đầu, không khỏi tò mò hỏi một câu.
Anh hạ mi, Thời Duy Hạ vốn dĩ cho rằng anh sẽ cự tuyệt, lại không ngờ sau khi anh giật giật hầu kết liền đáp ứng rồi.
"Có thể."
Nhìn thái độ sảng khoái của anh, Thời Duy Hạ lại có chút không biết nói gì.
Anh đáp ứng sảng khoái như thế, không sợ cô sẽ làm gì thương tổn đến anh sao.
Rõ ràng không bao lâu trước đó, anh còn đang hoài nghi cô...