Sự bình tĩnh của người đàn ông này, làm cô lại tức lại vô ngữ.
Cô nói rồi lại tục dùng dây thừng đem đôi chân vừa dài vừa có lực của người đàn ông trói lại.
Long Đình Dạ cũng không nói thêm gì, chỉ là dựa vào trên sô pha để cô tùy ý đùa nghịch.
Trên thế giới này người dám làm như vậy với anh mà có thể làm anh không chút tức giận, chỉ có duy nhất một mình cô.
Phí một phen sức lực Thời Duy Hạ mới trói được hai chân Long Đình Dạ.
Thời Duy Hạ lộ ra vẻ vừa lòng, sau đó lấy cây kéo đã sớm chuẩn bị tính toán cắt đoạn dây thừng còn thừa ra.
Mà đúng lúc này, thanh âm của người giúp việc bỗng vang lên ở cửa.
"Tiên sinh, đồ ăn hâm nóng.." Cửa phòng không khép lại, người giúp việc bưng thức ăn mới vừa hâm nóng đứng ở nơi đó, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho im bặt.
Chỉ thấy tay chân Long Đình Dạ bị trói dựa vào trên sô pha, Thời Duy Hạ đang cầm một cây kéo, hướng tới phần anh mà cắt..
"..."
Tiếng nói của người giúp việc bỗng Sg vang lên làm Thời Duy Hạ sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn qua cửa, thấy người giúp việc kia một bộ bị dọa ngốc, cô có chút không thể hiểu được..
Người giúp việc bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, buông lỏng khay đồ ăn đang bưng trên tay, khay đồ ăn liền rơi xuống đất.
"Người đâu mau tới, thái thái muốn giết người!"
Người giúp việc hoảng sợ chạy đi, tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ biệt thự.
"Ngạch.." Tay cầm kéo của Thời Duy Hạ cứng đờ, biểu cảm trên mặt rất là cạn lời.
Qua vài giây, cô mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, phun tào nói.
"Có phải cô ấy xem phim trinh thám quá nhiều rồi không.." Cô lắc lắc đầu, sau đó cầm kéo tiếp tục cúi đầu bắt đầu cắt phần dây thừng thừa trên chân Long Đình Dạ.
Một tiếng động nhỏ vang lên, dây thừng bị cắt rời, Thời Duy Hạ đang muốn buông kéo..
Hành lang ngoài phòng ngủ lại bỗng truyền đến một trận..
tiếng bước chân dồn dập.
Một hàng bảo tiêu bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Thời Duy Hạ vẫn đang cầm kéo.
"Thái thái cô đừng.." Chỉ là bọn họ nói còn chưa hết lời đã bị một tiếng nói tràn đầy không cắt ngang.
"Cút đi!"
Người đàn ông bị trói nhíu mày lại, cực kỳ không kiên nhẫn nhìn đám người đang kinh hãi đứng ở cửa.
"..."
Lúc này, đến phiên bọn bảo tiêu trợn tròn mắt, đoàn người nhất trí động tác kinh ngạc nhìn Long Đình Dạ bị trói còn bình yên nằm trên sô pha không hề có giấu hiệu giãy giụa, ngược lại tư thế còn thích ý mà thả lỏng.
Ông chủ như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí có chút hoài nghi mắt chính mình.
Đây là, cái tình huống gì..
Tuy rằng nhìn dáng vẻ ông chủ cũng không giống như rơi vào nguy hiểm, nhưng xuất phát là bảo tiêu có tu dưỡng chuyên nghiệp, bọn họ vẫn cần thiết làm rõ ràng tình huống, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho ông chủ!
"Ông chủ..
có cần chúng ta giúp anh giải.."
"Không cần, lăn!" Bảo tiêu chưa nói xong, Long Đình Dạ đã lạnh lùng quét mắt qua!
Người con gái của anh trói anh, liên quan gì tới bọn họ?
"Chính là.." Bảo tiêu hơi do dự, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
"Tôi kêu các người cút đi, điếc?" Thanh âm phẫn nộ của người đàn ông từ trong cổ họng đè ép ra tới.
Tiếng Long Đình Dạ tức giận vang lên, một hàng bảo tiêu lại sửng sốt.
Hai giây sau mọi người mới hồi thần, bằng tốc độ nhanh nhất triệt để đi ra ngoài, chấn động y như khi bọn họ kéo nhau tới.
Trong phòng ngủ lớn như vậy, tức khắc lại trở nên an tĩnh vô cùng.
"..."
Thời Duy Hạ kinh ngạc, bảo tiêu rời đi tốc độ cực nhanh, làm cô có chút phản ứng không kịp...