Thấy anh vẫn chưa mở miệng, Thời Duy Hạ bất đắc dĩ cắn răng..
Nắm chặt co trang điểm chuẩn bị tiếp tục tra tấn anh.
Nhưng mà..
Một khắc khi cọ trang điểm vừa mới đụng vào bụng nhỏ của Long Đình Dạ..
thân mình người đàn ông lại lần nữa chấn động.
Ánh mắt cô sau khi lướt qua nơi nào đó, liền ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo cô lộ ra biểu tình kinh ngạc, lúc này mới cảm giác được chỗ không thích hợp trên người anh.
Thì ra anh phản ứng mất tự nhiên, không phải bởi vì bị cô cào ngứa, mà là bởi vì..
Mặt cô nóng lên, theo bản năng muốn rụt tay về.
Nhưng vào lúc này một âm thanh nhỏ vang lên, là tiếng dây thừng bị bục ra.
Thời Duy Hạ bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, theo bản năng rụt người về sau một chút, cả người ngã ngồi trên thảm cạnh sô pha.
Khi cô muốn quay đầu nhìn anh, người đàn ông bỗng từ trên sô pha ngồi dậy.
Bàn tay to chế trụ tay cô đang cầm co trang điểm, mà một bàn tay khác vòng ra sau đầu cô, chế trụ đầu cô.
Anh lấy tư thế nửa quỳ bên cạnh người cô, cúi đầu hôn xuống thật mạnh.
Thời Duy Hạ kinh ngạc mở to mắt, không thể tưởng tượng nhìn khuôn mặt kề lại gần của người đàn ông.
Cô làm sao cũng không thể tưởng tượng được, sức lực của người đàn ông này lại lớn đến nỗi ngay cả dây thừng cũng có thể làm đứt đoạn.
Mà vào lúc cô khiếp sợ không thôi, người đàn ông lại không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ, bàn tay đặt ở sau đầu tay cô siết chặt, càng thêm dùng sức mà hôn cô.
Nụ hôn cực nóng bỏng, tràn đầy hơi thở chiếm hữu, nháy mắt chiếm cứ ưa toàn bộ đại não cô.
Cô trở tay không kịp, chỉ có thể chậm rãi nhắm mắt lại.
Cái tay đặt ở trên ngực anh cũng chậm rãi buông lỏng ra, ngược lại..
vòng tay ôm lấy cổ anh.
Thân mình người đàn ông cứng đờ, bỗng buông lỏng môi cô ra, rũ mắt chăm chú nhìn dáng vẻ cô lúc này.
Bởi vì cái hôn vừa rồi, môi Thời Duy dị thường hồng nhuận mọng nước, tản ra lực hấp dẫn trí mạng đối với anh.
Hai giây sau, anh vươn hai tay đem cô từ dưới thảm ôm lên, đi nhanh tới giường lớn.
* * *
Long Đình Dạ ôm Thời Duy Hạ, bước chân dừng ở mép giường, cúi người đặt cô xuống giường lớn mềm mại, sau đó lại lần nữa cúi đầu hôn lên cánh môi cô..
Bàn tay to không an phận đi tới bên hông cô.
"Ọtttt.."
Một tiếng nói nhỏ đột nhiên vang lên.
Thanh âm không tính lớn, nhưng rõ ràng đã lọt vào tai Long Đình Dạ.
Anh dừng động tác, ngay sau đó buông cô ra, rũ mắt nhìn về phía bụng cô.
"..."
Trên khuôn mặt nhỏ của Thời Duy Hạ xấu hổ hồng hồng một mảng.
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, âm thanh mất mặt vừa rồi là từ trong bụng cô truyền ra.
Buổi sáng sau khi ăn một chút điểm tâm, đến bây giờ cô vẫn chưa ăn thêm gì, bụng đã sớm đói không chịu nổi.
Hơn nữa trước đó bị anh làm cho tức giận đến khó chịu, cho nên xem nhẹ chuyện này, không nghĩ tới..
Lại ở thời điểm mấu chốt như thế này, bụng vậy mà không phối hợp phát ra âm thanh kháng - nghị thế này.
Quá mất mặt!
Nghĩ đến đây, Thời Duy Hạ bỗng có loại xúc động muốn kéo chăn qua trùm kín mình lại.
"Đói bụng?" Long Đình Dạ nhíu nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, quan tâm hỏi.
"Không có, anh xuất hiện ảo giác rồi." Thời Duy Hạ cắn cắn môi, vẻ mặt đánh chết cũng không thừa nhận.
Nhìn bộ dạng quật cường của cô, trên mặt Long Đình Dạ lại hiện lên một tia nhàn nhạt ý cười.
"Thật sự?" Anh nhướng mày, không tin mà hỏi cô..