"Xác định?" Anh nhướng mày, hài hước hỏi cô.
Anh nói làm cô mạc danh cảm thấy chột dạ, theo bản năng lảng tránh không đối diện với anh.
"Đã nói là không có, anh đi ra ngoài đi, em muốn ngủ!" Cô cắn môi nói.
Cô cũng không biết chính mình đây là xảy ra chuyện gì.
Trước kia cô ở trước mặt anh có cái trò cười cho thiên hạ nào mà chưa làm ra, thân mình đầu bù tóc rối quần áo không chỉnh tề, anh đều thấy qua rất nhiều lần.
Càng đừng nói lần đầu tiên gặp anh, muốn ác liệt dọa anh chạy, lại làm chính mình sợ tới mức chết khiếp.
Nhưng hiện tại, nghĩ đến tình cảnh xấu hổ vừa rồi kia cô liền theo bản năng muốn tìm cái góc mà chui vào.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh bắt đầu lo lắng về hình tượng của bản thân.
Thấy cô mạnh miệng không muốn thừa nhận, Long Đình Dạ cũng không tiếp tục ép hỏi gì nữa, mà chọn chọn con ngươi thấp giọng nói với cô.
"Anh đói bụng.
"
Tiếng nói anh rơi xuống, Thời Duy Hạ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh.
"Cùng anh đi ra ngoài ăn cơm!" Người đàn ông rũ mắt nhìn cô trầm thấp nói, ngữ khí bá đạo không thể cự tuyệt.
Từ trước đến nay cô chán ghét anh bá đạo chuyên chế, nhưng giờ phút này sau khi nghe rõ ràng, cô lại không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng.
"Được.
"
Ánh mắt người đàn ông đảo qua áo váy hỗn độn vì một phen lăn lộn trên người cô, sau đó mới nói một câu.
"Cho em ba phút sửa sang lại một chút, anh xuống dưới lầu chờ em.
"
Nói rồi anh liền xoay người rời giường, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Thời Duy Hạ giật mình sau đó mới vội bò dậy, ngồi trước bàn trang điểm bằng tốc độ nhanh nhất bắt đầu sửa sang lại trên mặt.
* * *
Nửa giờ sau.
Dưới lầu, Long Đình Dạ đứng thẳng tắp ở cầu thang, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nhíu nhíu mày.
Cô không tuân thủ thời gian, đúng là một chút cũng không thay đổi!
Còn nhớ rõ ngày anh đưa cô đi đăng ký kết hôn kia, cô muộn đến năm tiếng đồng hồ, mới không tình nguyện xuất hiện ở trước mặt anh.
Đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị người ta to gan trắng trợn để anh chờ đợi như vậy.
Cuối cùng, anh vậy mà cũng không có phát hỏa.
Bởi vì anh biết rõ, anh chờ một ngày kia, đã chờ rất nhiều năm.
Cho nên anh cũng không để ý năm tiếng đồng hồ kia.
Mà giờ phút này.
.
Anh kinh ngạc phát hiện, trong lòng anh cũng không có chút nào khó chịu, thậm chí.
.
một tia không kiên nhẫn cũng không có.
Long Đình Dạ nhìn đồng hồ, trên mặt tuấn mỹ là thần sắc mà ngay chính anh đều xem không hiểu.
* * *
Trên bậc thang truyền đến một trận tiếng giày cao gót.
Thời Duy Hạ trang điểm tính xảo, mặc sườn xám cách tân kiểu Trung Quốc, đỡ tay vịn dẫm lên giày cao gót chậm rãi đi xuống.
Long Đình Dạ ngước mắt, nháy mắt khi ánh mắt anh dừng ở trên mặt cô, lại nhíu nhíu mày.
Trên khuôn mặt nhỏ thanh thuần xinh đẹp đến trêu chọc người của cô, qua lớp trang điểm trở nên càng thêm mỹ diễm động lòng người.
"Xảy ra chuyện gì.
.
" Thời Duy Hạ đi xuống lầu, thấy anh nhăn mày không khỏi nghi hoặc.
"Trang điểm quá xấu, lần sau không được trang điểm.
" Long Đình Dạ nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mà mở miệng, trong thanh âm tràn đầy ghét bỏ!
Anh không thích thấy khuôn mặt sạch sẽ thấu triệt của cô bị những đồ trang điểm tục khí kia che giấu.
"! "
Biểu tình trên mặt Thời Duy Hạ cứng đờ, nội tâm bỗng có một loại xúc động đến muốn hộc máu.
Khó coi?
Đây chính là cô tốn nửa giờ đồng hồ trang điểm tinh xảo, anh vậy mà nói khó coi?.