Bộ phim điện ảnh này tuy là khoa học viễn tưởng, nhưng rõ ràng bên trong có tình yêu vượt giống loài mới là trọng điểm đi.
Anh chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có sao?
"Đồ giả dối, không có gì phải cảm động.
" Anh giật giật môi mỏng, nhàn nhạt nói.
Câu trả lời của anh làm Thời Duy Hạ không biết nói gì.
Người đàn ông này, lý tính, bình tĩnh quá mức đáng sợ.
Phảng phất như trên thế giới này không có bất luận cái gì có thể khiến anh xúc động.
Tựa hồ từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh cũng đã thế này.
Đã bình tĩnh, lại cường đại.
Khi đó anh rõ ràng chỉ lớn hơn cô 6 tuổi mà thôi, nhưng cổ khí tràng cùng sự bình tĩnh kia lại căn bản không giống người thanh niên 24 tuổi.
Nếu không phải đời trước trước khi cô chết cảm nhận được hết thảy, cô thật sự cho rằng, người người đàn ông này căn bản không có tình cảm, không có trái tim.
Cô bỗng nhiên rất tò mò, chẳng lẽ từ nhỏ anh đã như vậy sao.
"Long Đình Dạ, khi còn nhỏ anh nhất định vô cùng không đáng yêu đi.
" Cô nhịn không được phun tào một câu.
"! "
Long Đình Dạ vẫn chưa nghe ra ý ngoài lời của cô, trên mặt tuấn mỹ mang theo nghi hoặc nhìn cô.
Thời Duy Hạ hơi chột dạ dời đi tầm mắt, sợ anh tức giận liền tùy tay chỉ cửa hàng quần áo bên cạnh rạp chiếu phim.
"Cửa hàng quần áo kia đẹp quá, em đi xem.
"
Nói xong Thời Duy Hạ liền xoay người đi vào tiệm quần áo cách đó không xa.
Chỉ là mới vừa vào cửa, cô liền xấu hổ.
Cửa hàng này thế nhưng lại là cửa hàng chuyên bán đồ nam.
Vừa rồi cô vội vã tìm lời nói sang chuyện khác, cho nên tùy tiện chỉ cửa hàng quần áo gần nhất, lại không nghĩ đến cửa hàng này căn bản không bán đồ nữ.
"Mỹ nữ, giúp bạn trai chọn quần áo sao?"
Thời Duy Hạ xấu hổ cười, đang không biết trả lời thế nào, người đàn ông phía sau cũng đã đi vào cửa hàng.
"Cửa hàng này quần áo rất đẹp?" Anh nhướng mày.
Mà con ngươi màu đen kia rõ ràng mang theo vài phần cười nhạo.
Bị anh nói như thế trong lòng Thời Duy Hạ tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn biểu biểu môi, mạnh mẽ tìm lấy cái cớ cho mình.
"Anh không biết bây giờ rất thịnh hành nữ mặc đồ nam sao? Em thích mặc áo thun cỡ lớn không được sao.
"
Có một số cô gái cool ngầu, ngày thường thích mặc áo thun lớn của nam, vừa vặn có thể mặc thành váy ngắn liền áo.
Chỉ là, khi cô quay đầu nhìn lại các kiểu đồ nam trưng bày trong cửa hàng, lại dừng lại.
Một cái cửa hàng to như vậy, thế mà không có một cái áo thun, toàn bộ đều là đồ công sở đen xám trắng.
Thời Duy Hạ xấu hổ, liền vội vàng sửa miệng: "Áo sơmi cũng được, đều khá đẹp.
.
"
Nói rồi cô liền tùy tay lấy một chiếc sơ mi thuần trắng, cảm giác chất liệu cũng không tồi.
Nhìn qua áo sơmi trên tay cô, sắc mặt Long Đình Dạ lại trầm xuống.
Áo sơ mi vải dệt màu trắng mỏng manh, ở trong mắt anh chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt!
Anh giơ tay đem áo sơmi cầm lấy áo sơ mi trên tay cô, sau đó lạnh lùng nói một câu.
"Nó không thích hợp với em!"
Nếu cô dám mặc loại quần áo này ra cửa, anh không cam đoan sẽ làm ra loại chuyện mất khống chế gì!
Chỉ cần vừa nghĩ tới, những người đàn ông khác phóng loạn tầm mắt trên người cô, trong lòng anh liền nhịn không được dâng lên một cổ tức giận.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, một năm trước lần đầu tiên cô theo anh xuất hiện ở bữa tiệc từ thiện tối, cô mặc chiếc váy ngắn vừa người, ngắn ngủi vài phút, một đám đàn ông ánh mắt như lang sói phóng loạn mắt trên người cô!
Khiến người ta bực bội!.