Nghe thấy tiếng cô, sắc mặt Long Đình Dạ thay đổi, lúc này mới chuyển mắt nhìn về phía cô.
Thấy sắc mặt anh không khó coi nữa Thời Duy Hạ mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi sắc mặt cùng biểu tình của anh, thật sự rất đáng sợ..
Bộ dạng kia cô chưa từng thấy qua, so với khi cô chọc anh tức giận, vẻ mặt còn đáng sợ hơn..
Ngừng hai giây, Thời Duy Hạ mới tiến lên, mang theo ý cười đưa chén chè trên tay cho anh, sau đó nhẹ giọng nói.
"Chè nấm tuyết này uống rất tốt, anh cũng nếm thử đi."
Trước kia cô có đồ ăn ngon chỉ biết nghĩ đến anh trai Thời Tiêu.
Sau lại anh trai không còn nữa, cô liền không còn loại suy nghĩ này.
Cho tới bây giờ..
Nghe vậy Long Đình Dạ rũ mắt, nhìn về phía chén chè nấm tuyết trên tay cô, mày nhíu nhíu.
Anh không thích ăn đồ ngọt.
Thấy anh không có phản ứng, Thời Duy Hạ cho rằng anh không muốn ăn, liền biểu biểu môi.
Đang muốn lấy tay về, người đàn ông lại đột nhiên nâng tay, nhận lấy chén chè qua, sau đó cúi đầu hai hớp liền đem chén nấm tuyết uống hết.
Thấy anh phối hợp như thế, Thời Duy Hạ cười cười, duỗi tay nhận lấy chén không, sau đó nhớ tới lời quản gia dặn dò trước khi cô lên lầu.
"Đúng rồi, quản gia còn muốn em hỏi anh, buổi tối muốn ăn cái gì."
"Không cần." Long Đình Dạ nhấp môi nói, nói xong nhìn về vẻ mặt nghi hoặc của cô, sau đó lại bổ sung một câu.
"Đêm nay anh muốn đi ra ngoài một chuyến."
Có một số việc anh cần phải rời khỏi đây, trở về xử lý một chuyến.
"À, mấy giờ anh về?" Nghe anh nói như thế, Thời Duy Hạ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh buổi tối muốn đi ra ngoài một chuyến.
"Đại khái hai ba ngày." Long Đình Dạ nghiêm túc nghĩ hai giây, sau đó đáp.
"Hai ba ngày? Anh phải đi công tác sao?" Vừa nghe anh nói, Thời Duy Hạ lộ ra kinh ngạc.
"Có chút việc phải xử lý." Long Đình Dạ lên tiếng.
"Chuyện gì vậy, có liên quan đến cuộc gọi vừa rồi sao?" Thời Duy Hạ nhịn không được hỏi.
"Long gia có chút chuyện, anh phải đi về một chuyến." Đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích với người khác hành tung của mình.
Anh luôn luôn không thích người khác thắc mắc chuyện của mình.
Nhưng hiện tại..
Đối mặt với sự tra hỏi của cô, thật ra anh không cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào.
Ngược lại, lại cảm thấy, loại cảm giác khi bị tra hỏi như thế này..
cũng không tệ lắm.
Nghe anh nhắc tới Long gia, Thời Duy Hạ lại sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ tới 6 năm hôn nhân ở đời trước, cô đối với việc và người ở Long gia, tựa hồ một chút cũng không hiểu biết.
"Anh một mình trở về không có vấn đề gì sao, cần em cùng đi không?" Nghĩ nghĩ, cô vẫn là nhịn không được hỏi.
Hiện tại cô là vợ anh, có nghĩa vụ cùng anh cùng nhau về nhà.
"Không cần đâu!"
Thanh âm Thời Duy Hạ vừa rơi xuống, Long Đình Dạ liền cự tuyệt.
"Được rồi, vậy khi nào anh đi?" Cô biểu môi, trong lòng vậy mà có chút mất mát.
"Nửa giờ sau." Long Đình Dạ nâng đồng hồ lên nhìn, sau đó nói.
"Nhanh như vậy?" Vẻ mặt cô giật mình.
* * *
Nửa giờ sau.
Dưới lầu.
Mạc Tùy nhận lấy valy từ người giúp việc, xoay người nhìn về phía Long Đình Dạ.
"Ông chủ, nên đến sân bay rồi."
Long Đình Dạ vẫn chưa nói gì, mà nhìn về phía Thời Duy Hạ đang đứng bên cạnh, ánh mắt dừng trên mặt cô.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuy rằng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng con ngươi màu đen lại loé loé.
.