Thời Duy Hạ ngẩng đầu nhìn Long Đình Dạ, tưởng tượng đến mấy ngày không nhìn thấy anh, trong lòng cô có chút mất mát.
Khuôn mặt đẹp trai soái khí này cô còn chưa xem đủ.
Giờ này khắc này, cô vô cùng hối hận đời trước mắt mù, không phát hiện người đàn ông này lại soái lại có mùi vị đàn ông như vậy.
Ngay cả buổi tối ngủ dựa vào, đều có cảm giác vô cùng an toàn.
"Thái thái, cô không nói với tiên sinh một hai câu sao?" Một bên quản gia tựa hồ nhìn ra cái gì, vội vàng mở miệng nói với Thời Duy Hạ.
Thời Duy Hạ đang nhìn Long Đình Dạ đến xuất thần, nghe thấy quản gia nói mới hồi thần, nghĩ nghĩ, liền nghiêm túc nói.
"Nghe nói thành phố L bánh hoa quế và vịt nướng ăn rất ngon, anh tiện đường thì mang một chút về đi."
Dù sao anh phải về Long gia, thuận tiện giúp cô mang chút thức ăn trở về hẳn là không thành vấn đề đi.
Đời trước trong đầu cô đều là nghĩ cách làm sao để hại chết anh, trước khi chết mới phát hiện chính mình căn bản không có hưởng thụ cuộc sống ăn ăn ăn uống uống, cho nên hiện tại đương nhiên phải đền bù một chút.
"..."
Thanh âm cô vang lên, sắc mặt Long Đình Dạ sắc liền lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trầm xuống.
Bánh hoa quế, vịt nướng?
Trong đầu cô chỉ nhớ thương mấy thứ này?
Cô xem người làm chồng như anh chết rồi?
Nhưng mà Thời Duy Hạ lại chưa chú ý tới điểm này, mà nghiêm túc nghĩ tới mỹ thực ở thành phố L, lại tiếp tục mở miệng.
"Đúng rồi, còn có bánh tiểu tô ở thành phố L cũng không tồi, anh nhớ mua giúp em một chút.."
Lời cô còn chưa nói xong, Long Đình Dạ liền đen mặt quay người, sau đó ẩn nhẫn tức giận nói với Mạc Tuỳ.
"Xuất phát!"
Anh sợ lại tiếp tục, anh sẽ bóp chết cô!
Anh sớm muộn gì cũng sẽ bị cô làm tức chết!
"Vâng, ông chủ!" Mạc Tùy gật đầu, lấy ô che mưa cho Long Đình Dạ.
Mà khi Long Đình Dạ đi ra biệt thự, đang muốn lên xe, phía sau một trận tiếng bước chân truyền đến, theo sát..
Bàn tay anh đặt bên cạnh người bỗng bị một đôi mềm mại cầm lấy.
"Chờ một chút, em còn chưa nói xong đâu." Tinh tế thanh âm ở phía sau anh vang lên, lại làm ngực anh mềm mềm..
"Thái thái, cô muốn ăn cái gì nói cho tôi, tôi sẽ giúp cô mang toàn bộ về." Một bên Mạc Tùy nhìn thoáng qua Long Đình Dạ lúc này, vội nói với Thời Duy Hạ.
"Không phải, anh cho tôi là đồ tham ăn sao, trong đầu chỉ có ăn!" Thời Duy Hạ cạn ngôn trắng mắt liếc Mạc Tùy một cái.
"..."
Mạc Tùy vội vàng câm miệng.
"Em vừa mới tra qua, nhiệt độ không khí thành phố L thấp, anh nhớ mặc nhiều quần áo, đừng để ị cảm." Cô nhìn sau lưng Long Đình Dạ, kiên nhẫn nói.
Cô nói hết lời, thân mình người đàn ông khẽ run lên.
Cô tự..
đi kiểm tra nhiệt độ thành phố L?
"Đúng rồi, còn có, anh phải nhớ kỹ, xong xuôi công việc liền sớm một chút về..
ưm ưm.." Lời còn chưa nói xong, người đàn ông lại bỗng nhiên quay người trực tiếp cúi đầu ngăn lấy môi cô.
Cô sửng sốt, người đàn ông kia thành thục hơi thở mạnh mẽ, nháy mắt..
Đem cả người cô vây quanh.
Anh duỗi tay chế trụ cái ót cô, dùng sức hôn cô, hơi thở cực nóng..
làm cô có chút không thở nổi.
Dù vậy cô một chút cũng không nghĩ đẩy anh ra, ngược lại, nhịn không được giơ tay ôm lưng anh.
Mà một khắc khi tay cô chạm vào phần lưng anh, người đàn ông bỗng buông lỏng cô ra.
Cô kinh ngạc một chút, giương đôi môi ị hôn có chút đỏ bừng nghi hoặc nhìn anh.
Anh thấp con ngươi, ánh mắt dừng trên mặt cô, gắt gao nhìn cô.
Đáng chết, anh vậy mà không muốn đi nữa rồi!.