Giờ khắc này cảm giác giống như là đang nằm mơ, rõ ràng người đã rời đi sáu năm, bây giờ vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô.
Phản ứng đột ngột của cô, khiến Thời Tiêu kinh ngạc, biểu tình cũng là cảm thấy rất ngờ vực.
Một lát sau mới đưa thay sờ sờ đầu cô, sau đó cười nói.
"Con bé ngốc, anh đi qua nơi khác một tháng, không phải đã trở về rồi sao.
" Nói xong, liền chú ý tới một đạo ánh mắt lạnh lẽo quét đến trên người anh.
Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tầm mắt chủ nhân, hai giây sau đó hỏi.
"Sắc mặt em rể hình như không tốt lắm, có phải là không thoải mái không?"
Long Đình Dạ mím chặt môi, tuyệt không một lời, mà thần sắc có chút khó chịu nhìn về phía Thời Duy Hạ vẫn ôm cánh tay Thời Tiêu như cũ không buông, sắc mặt trầm xuống.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo rõ ràng lộ ra mấy phần không vui.
"Em tới thật đúng lúc, anh cũng có chút chuyện muốn nói với em.
" Thời Tiêu thu hồi nụ cười trên mặt, bỗng nghiêm túc nhìn Thời DUy Hạ.
Nghe vậy, Thời Duy Hạ mới nâng khuôn mặt mặt đầy nước mắt lên.
Thời Tiêu cúi đầu, tựa ở bên tai cô, nhỏ giọng nói một câu.
"Cẩn thận Hứa Mặc Trần.
"
Thời Tiêu khiến Thời Duy Hạ sửng sốt.
Giờ khắc này, cô cuối cùng đã rõ, đến cùng là ai muốn hại anh trai cô.
.
Là Hứa Mặc Trần sao, bởi vì anh cô phát hiện cái gì đúng không.
"Được rồi, anh còn có chút việc phải đi nơi khác, chờ trở về lại mời em ăn ngon.
" Thời Tiêu nhìn thoáng qua thời gian, nói rồi liền quay người lần nữa mở cửa xe.
Thấy thế, Thời Duy Hạ vội vàng khẩn trương đưa tay níu lại cánh tay anh.
"Không thể! Không thể lên chiếc xe này!"
Thấy cô khẩn trương như vậy, biểu tình Thời Tiêu ngược lại hơi nghi hoặc một chút.
"Đêm qua em nằm mơ, anh lái xe phanh xe lại hỏng.
.
" Thấy Thời Tiêu nghi hoặc, Thời Duy Hạ vội viện cái cớ, đồng thời khẩn trương nói.
Nghe cô nói như vậy, Thời Tiêu cũng không coi là chuyện gì đáng kể, mà cười cười, ra vẻ không quan trọng nói.
"Chỉ là một giấc mộng mà thôi, xem ra em gần đây không nghỉ ngơi tốt, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.
"
Thấy anh ra vẻ việc không đáng lo, Thời Duy Hạ gấp gáp, cắn răng nói: "Dù sao, anh không thể lên chiếc xe này!"
Cô đã có thể ngăn cản bi kịch phát sinh, vậy thì cô sẽ kiên quyết không lại để cho anh trai xảy ra chuyện!
Nhưng mà vào lúc này, Long Đình Dạ một bên cũng nhìn ra mánh khóe, nhìn thoáng qua bảo tiêu bên người.
"Kiểm tra một chút.
"
"Vâng!" Bảo tiêu nhẹ gật đầu, lập tức mở cửa tiến vào ghế lái.
Thời Duy Hạ vừa định ngăn cản, xe cũng đã khởi động, chẳng qua tốc độ không nhanh, chỉ là chậm rãi hướng phía trước khởi động.
Chạy không được hai mét, xe liền chậm rãi ngừng lại.
Sau đó, bảo tiêu mở cửa xe ra, từ trên xe bước xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói với Long Đình Dạ.
"Ông chủ, là thắng xe không ăn!"
Bảo tiêu vừa nói, vẻ mặt Thời Tiêu cũng lộ ra kinh ngạc.
"Làm sao có thể, tôi hôm qua rõ ràng còn chạy nó.
"
"Cụ thể còn phải đợi đưa đi kiểm tra cẩn thận mới biết được là vấn đề gì.
" Bảo tiêu liếc qua chiếc thắng xe không ăn kia, sau đó nói tiếp.
"Chỉ có thể như vậy, hôm nay tôi đánh xe đi trước kiểm tra.
" Thời Tiêu nhẹ gật đầu, sau đó nhìn cách đó không xa, có một chiếc xe taxi chạy về hướng này, liền đưa tay ngăn lại.
Xe taxi chậm rãi ngừng lại, khi Thời Tiêu quay người chuẩn bị mở cửa lên xe, mới phát hiện Thời Duy Hạ một mực nắm chặt cánh tay anh, không để anh rời đi.
.