Chương 30: Cô chú nhà họ Cố vênh váo hung hăng!
Nhắc đến miệng độc, từ nhỏ đến lớn Tô Noãn Tâm chưa bao giờ sợ ai!
Mặt Bà Cổ tái xanh, nhưng những lời của Tổ Noãn Tâm lại nhắc nhở bà ta rằng bà ta có xuất thân cao quý, con gái nhà danh gia vọng tộc, hơn nữa còn là bà chú của nhà họ Cố!
Sao phải đi so đo với hai kẻ thấp hèn này chứ? Thật là mất hết vẻ cao quý!
Bà ta lập tức chế nhạo: “Được rồi, Tô Noãn Tâm, cô nên nhớ kỹ cho tôi. Tốt hơn hết có nên học cho tốt tất cả những thủ đoạn để thu phục trái tim đàn ông mà mẹ có truyền lại cho đấy, không lại giống như cuộc đời của mẹ cô, cho dù sinh ra một đứa con gái thì mãi mãi vẫn chỉ là một kẻ thứ ba thấp hèn, hết thời mà thôi, không những vậy con bị người đời chứi mắng sỉ nhục! ”
“Chuyện này thì không cần bà Cổ phải quan tâm! Điều bà nên quan tâm là sau khi Tô Noãn Tâm tôi có quyền có thể rồi thì cái vị trí bà Cố của bà còn có thể ngồi vững được nữa không?”
Bà Cố nghe xong, mặt tái mét vì tức giận: “Con khốn!”
“Bà Cổ, hãy chú ý đến hình tượng của bà! Nào, hít thở sâu, mau chóng nuốt xuống con tức giận đó! Đừng quên rằng, lần trước trong Bệnh viện, mẹ tôi đã bị bà chọc giận đến ngất đi, tôi bảo trước cho bà kẻo bà lại ngất ra đây, vậy câu nói kia thành sự thật rồi đó!”
“Cô… Cô!” Bà Cổ tức giận đến không thở nổi, một tay xoa xoa lồng ngực, một tay khác thì run rẩy chỉ vào Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm ở bên cạnh, thấy vậy thì cảm thấy vô cùng sảng khoái! Vừa mới nói vài câu mà đã tức giận thành như vậy rồi, xem ra năng lực của bà Cố cũng chỉ đến vậy mà thôi!
“Mẹ, mẹ xem quần áo xong chưa?” Cổ Thiên Linh cuốn tạp chí trên tay, dẫm trên đôi giày cao gót bước tới.
Sắc mặt của Bà Cổ liền thay đổi, bà ta lập tức hít thở sâu, làm đúng theo lời Tô Noãn Tâm nói, đem cơn tức giận kia nuốt xuống.
Cổ Minh Đức có kẻ thứ ba ở bên ngoài, chuyện này chỉ có bà ta biết, ngay cả những đứa con của bà ta ở nhà không hề hay biết. Bà ta cũng không muốn chúng nó biết, nếu không chỉ tổ mất mặt bà chú nhà họ Cố như bà! Bà ta lập tức cười nói: “Thiên Linh, mẹ thấy có người quen nên chào hỏi, tán gẫu vài câu thôi.”
“Người quen?” Cổ Thiên Linh đến gần: “Bọn họ sao?” Cô ta liếc nhìn đánh giá mẹ con Tô Noãn Tâm một lượt, quần áo giản dị, vừa nhìn đã biết là người nghèo! Trong mắt cô ta hiện lên một tia ghét bỏ: “Vậy mẹ đã ưng ý cái váy nào rồi?”
Câu này giúp Tô Noãn Tâm sực nhớ ra một chuyện, khuôn mặt cố lạnh tanh lập tức nói với nhân viên bán hàng: “Mở cửa làm ăn, vậy mà cô dám đuối khách ra khỏi cửa! Cô có tin rằng, tôi sẽ đăng sự việc hôm nay lên mạng hay không? Cư dân mạng, môi người một câu cũng đủ để dìm chết cô rồi! Tôi hỏi lại lần cuối, bộ váy này, cô có lấy xuống cho mẹ tôi thử không đây! ”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!