Chương 594
Đẹp hả?
Dù sao thì anh cũng không hiểu được cái thẩm mỹ này. Không thể hiểu được vì sao một người bình thường không muốn lại muốn mặc đồ như mấy đứa nhóc học sinh cá biệt như vậy chứ.
“Chú, mua đi mua đi mua đi! Em không biết đâu, chú nhất định phải mua bộ này. Không cần cởi ra, cứ mặc bộ đồ này đi xem phim với em.
“Không có chuyện đó đâu.”
Mặc bộ đồ này đi ra đường á hả? Rồi nhỡ mà đụng trúng người quen thì sao, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ hay sao chứ? “Em không biết đâu, nếu mà chú dám thay bộ đồ này ra thì em sẽ “
“Tô Noãn Tâm, em đừng có mà làm bậy”
“Em không có làm bậy gì hết. Chú à, anh mặc bộ đồ này đi mà, nha chủ. Em xin hứa, trong vòng một tháng tới, chú nói gì em cũng sẽ nghe lời chú hết, chỉ cần ngày hôm nay chú mặc bộ đồ này đi xem phim với em là được. Nếu chú thấy một tháng quá ít thì ba tháng, có được không?”
Lệ Minh Viễn bị hành động và lời nói của cô làm cho vừa bực mình lại vừa buồn cười. Chẳng lẽ ăn mặc cái gì thật sự rất quan trọng lắm sao? “Không được phép làm bậy ở ngoài đường”
“Đi mà chú ơi, chú ơi đi mà. Thật mà, rất đẹp trai, đây chính là ảo tưởng của em về bạn trai của mình từ trước giờ. Chỉ một lần này thôi.
Ảo tưởng về bạn trai.
Anh nhớ rõ, sau lần đầu hôm ấy, sang ngày thứ hai đã bị cô mắng té tát trong điện thoại, nói là trước giờ cô còn chưa kịp có bạn trai một lần nào thì đã bị anh phá mất niềm vui thú của cuộc đời rồi.
Hình như đúng là anh đã nợ cô một số thứ mà có cùng cả đời cũng không thể bù đắp lại được rồi.
Cuối cùng thì Lệ Minh Viễn vẫn phải đầu hàng trước sự nhõng nhẽo của Tô Noãn Tâm. Anh chấp nhận mặc bộ quần áo kia cùng với áo khoác Punk đi ra khỏi cửa tiệm bán quần áo, tìm một nhà hàng cùng nhau đi ăn tối.
Mặc dù anh có đội mũ lưỡi trai màu đen, cộng thêm khẩu trang che kín hết khuôn mặt, nhưng mà cái khí chất quý tộc tản ra từ trên người anh lại cộng thêm quần áo toàn thân cùng áo khoác theo phong cách Punk, trên suốt dọc đường đi đều bị mọi người nhìn chằm chằm
Mọi người ai cũng đều nghĩ không biết là minh tinh nào cải trang đi ra đường nữa. Khí chất này chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết là rất đẹp trai rồi. Không cần nhìn rõ mặt cũng thấy vô cùng cách.
Lệ Minh Viễn thì không cảm thấy xấu hổ hay mất tự nhiên gì cả. Dù sao chỉ cần không gặp phải người quen, không bị người ta nhận ra được mình là ai thì sẽ không sao.
Nhưng mà đi trên đường thì có thể mang khẩu trang che mặt lại, chứ vào nhà hàng ăn thì phải tháo khẩu trang xuống rồi.
Ông bà ta có câu: ghét của nào trời trao của đó.
Tần Thiên bị đám bạn gọi ra ngoài ăn cơm, một bàn cả đảm có cả trai lẫn gái đầy đủ cả đang tám với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất vô cùng sôi nổi náo nhiệt.
Đột nhiên, dư quang khỏe mắt của Tần Thiên nhìn thấy một hình bóng người nhỏ bé quen quen.
Bàn của đám người Tần Thiên nằm ở phía đối diện xéo phía trên so với bàn của Tô Noãn Tâm. Mà vị trí Tần Thiên ngồi lại vừa lúc nhìn về phía chính diện Tô Noãn Tâm.
Lông mày của Tần Thiên nhướn lên một cái, anh ta theo bản năng nhìn thoáng qua bóng lưng người ngồi đối diện với Tô Noãn Tâm.
Đương nhiên, anh ta không thể nào nhận ra được người đó chính là Lệ Minh Viễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!