Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chú À Đừng Nên Thế

“Hà Chí Tường, anh dám đánh tôi!” Mắt Đoàn Ngọc Lộ đỏ lên vì tức giận, động tay là có thể đánh đến Hà Chí Tường.

Phú Tuyết Trân phản ứng nhanh hơn, đã chặn cổ tay Ngọc Lộ lại, muốn nổi giận.

Nhưng đây là Đoàn gia nên vẫn không dám, bà ta chỉ có thể cố chịu, nói: “Ngọc Lộ có chuyện gì thì từ từ nói.”

“Từ từ nói? Sao bà không đi kéo con trai bà về đi?” Đoàn Ngọc Lộ giận đến nỗi hất tay bà ta ra, bụm mặt, giận dữ nhìn Hà Chí Tường: “Anh dám đánh tôi? Anh chờ đó! Quản gia, đuổi bọn họ ra ngoài!”

“Cô còn đuổi chúng tôi ra ngoài sao?” Hà Chí Tường đưa điện thoại di động cho mẹ mình, nói: “Mẹ xem đi, bây giờ cô ta là vợ con, mà còn dám câu dẫn người đàn ông khác!”

Phú Tuyết Trân liếc nhìn điện thoại di động một cái, sắc mặt cũng biến đổi.

Đoạn video này chính là ngày đó, lúc Tô Thi Thi ăn cơm tại Đoàn gia đã quay lại cảnh Ngọc Lộ lấy lòng Tần Phong.

Chẳng qua khi đó là Tô Thi Thi nhất thời nổi hứng, không nghĩ tới phải cần dùng nhanh như thế.

“Ngọc Lộ, chuyện này là con không đúng rồi, dù sao thì bây giờ con cũng là con dâu của Hà gia chúng ta.”

“Ai là con dâu Hà gia của bà? Con trai vô dụng này của bà mà cũng đòi làm chồng của tôi, các người còn có mặt mũi nói sao? Tôi nói cho bà biết, các người không ly hôn phải không? Tôi sẽ có cách để cho các người ly hôn, bà cho là tôi sợ các người sao?!” Đoàn Ngọc Lộ thật muốn giận điên lên.

Từ nhỏ đến lớn cha mẹ còn không nỡ đánh cô ta, bây giờ tùy tiện bị mấy người không bằng chó mèo này đánh, cô ta sống cũng thật mất mặt quá đi.

Hà Chí Tường bị Đoàn Ngọc Lộ nói nên rất tức giận, tiến lên bóp chặt lấy cổ tay cô ta, nói: “Cô vẫn còn lý sự? Muốn đuổi chúng tôi rời đi phải không? Được, cô chính là con dâu của Hà gia, phải đi về cùng tôi!”

“Anh dám động vào một cọng lông của tôi thử xem!” Đoàn Ngọc Lộ trừng mắt.

Thấy quản gia biệt thự đã tới, đám vệ sĩ đều đã chờ ở ngay cạnh, chỉ cần cô ta ra lệnh một tiếng, thì sẽ đến ném mẹ con Hà gia ra ngoài.

Phú Tuyết Trân tất nhiên cũng nhìn thấy, nháy mắt với con trai, tiến lên nhỏ giọng nói với Đoàn Ngọc Lộ: “Ngọc Lộ, cha cô chắc chưa biết đây là cuộc hôn nhân thứ hai của Hà Chí Tường nhà chúng tôi nhỉ?”

Mặt Đoàn Ngọc Lộ liền biến sắc, lạnh giọng hỏi: “Bà có ý gì?”

Phú Tuyết Trân cười ha hả, tựa như vẫn là bà già hiền lành kia, chẳng qua là lời nói làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta nói: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn cùng chúng tôi trở về, thì bí mật này, chúng tôi cũng chẳng ai nói ra cả.”

“Bà dám uy hiếp tôi?” Đoàn Ngọc Lộ nghiến răng.

“Ở đây mà uy hiếp sao? Nhưng dù sao thì cô cũng là con dâu của Hà gia chúng tôi, vẫn nên trở về nhà chứ?” Phú Tuyết Trân nói toàn những lời hay ý đẹp.

Hà Chí Tường nhận được ám chỉ từ mẹ, cũng nói với Đoàn Ngọc Lộ: “Ngọc Lộ, vừa nãy anh đánh em là anh không đúng, nhưng là em cũng thấy đấy, anh cũng là một người đàn ông bình thường, là chồng em. Thấy loại video này dĩ nhiên sẽ tức giận. Tất cả mọi chuyện này đều là Tô Thi Thi có ý xấu mà khích bác, bây giờ em cùng anh về trước, chúng ta đều dễ bàn bạc mọi chuyện, nói sao thì em là con gái của Đoàn gia, anh với mẹ có thể làm gì được đây?”

“Buông tôi ra, tôi mới không muốn cùng các người trở về!” Đoàn Ngọc Lộ vừa nghĩ tới Hà Chí Tường là một tên đàn ông vô dụng, nào muốn về cùng anh ta chứ?

Phú Tuyết Trân thấy dỗ dành không được, buộc phải hạ nhẫn tâm nói: “Cô mà không về, chúng tôi cũng không dám đảm bảo cha cô có thể sẽ biết một số chuyện không nên biết đâu.”

“Các người… Các người chờ tôi chút!” Đoàn Ngọc Lộ tức đến nỗi cả người run lẩy bẩy.

Nhưng lại sợ bọn họ đi rêu rao ra ngoài thật, để cha cô ta biết Hà Chí Tường chẳng những tái hôn mà còn là một tên vô năng, nhất định sẽ đánh chết cô ta, đành phải để cho Hà Chí Tường nửa ôm mình đi ra ngoài.

Quản gia biệt thự nhỏ đi tới thấy sắc mặt Đoàn Ngọc Lộ có gì đó không đúng, vội hỏi: “Nhị tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hà Chí Tường đang ôm ngang hông Đoàn Ngọc Lộ liền căng thẳng, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.

Đoàn Ngọc Lộ đè nén, cắn răng nói: “Tôi không sao, lát nữa ông nói lại với mẹ tôi một tiếng, tôi trở về Hà gia rồi, để bà không phải lo lắng.”

“Chuyện này… thì” Mới ban nãy quản gia thấy bên này còn đang thấy ồn ào, không biết tại sao Đoàn Ngọc Lộ lại đột nhiên trở về với mẹ con Hà gia, nhưng là người làm cũng không dám quản chuyện của chủ nhân, không thể làm gì khác ngoài cúi thấp đầu lui xuống.

Đoàn Ngọc Lộ nhìn quản gia rời đi, trong lòng càng tuyệt vọng, thấp giọng nói: “Các người chờ đấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người.”

Tô Thi Thi nhìn bọn họ rời đi, bỗng nhiên lại có cảm giác dở khóc dở cười.

Cô vốn chỉ muốn xả giận cho Hà Chí Tường, không ngờ kết quả lại như vậy.

Thật là càng ngày càng thú vị.

Tô Thi Thi nhún nhún vai, thấy thời gian đã không còn sớm, vội vàng lên xe, để cho tài xế bắt đầu đưa đến công ty Tiệp Khắc, hôm nay mà còn đến muộn thì cô sợ rằng cả đời này sẽ chẳng có tư cách bước vào cửa công ty Tiệp Khắc nữa.

Cô ta rời khỏi đó chưa đến một phút sau thì Phương Thanh Hoa từ trong nhà chạy ra.

Bà thấy trong sân đến một bóng người cũng không có, lập tức tìm quản gia hỏi: “Nhị tiểu thư đâu rồi?”

“Khi nãy dường như tôi nghe thấy tiếng con bé nói chuyện, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Quản gia thành thật nói: “Nhị tiểu thư cùng mẹ con Hà gia về rồi.”

“Cái gì?” Phương Thanh Hoa nghe xong đã túa đầy mồ hôi lạnh: “Ngọc Lộ sao có thể đi cùng bọn họ chứ? Nhất định là bọn họ đang uy hiếp con bé. Ai nha, ông thật là đần chết! Sao ông có thể nhìn Nhị tiểu thư cứ thế bị người ta mang đi chứ!”

Quản gia vừa nghe xong mặt mũi liền trắng bệch, vội vàng hỏi: “Làm sao bây giờ? Nếu không để tôi gọi điện thoại cho tiên sinh, để ngài kêu người đưa Nhị tiểu thư về?”

“Ngàn vạn lần đừng!” Phương Thanh Hoa lập tức ngăn cản.

Sau đó phát hiện bản thân phản ứng có phần thái quá, giọng điệu của bà chậm lại một chút, nói với quản gia: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, ông lui xuống đi. Nhớ rằng chuyện xảy ra hôm nay không được nói cho bất cứ ai biết, hiểu không?”

Quản gia gật đầu. Ông đã ở Đoàn gia qua hơn nửa đời người, còn chuyện gì chưa thấy qua, chuyện nên nói hay không nên nói ông đều hiểu.

Phương Thanh Hoa thấy quản gia đã đi, nghĩ đi nghĩ lại rồi quay về phòng, gọi điện thoại cho con gái lớn.

“Tường Tường, bao giờ con mới trở về đây? Sợ chuyện của em gái con không giấu được nữa rồi. Mẹ cũng không biết nếu bây giờ bố con biết chuyện này thì sẽ ra sao nữa.”

Đầu điện thoại bên kia thoáng trầm mặc, ngay sau đó truyền tới một giọng nói dịu dàng: “Mẹ, con với ông nội đang chuẩn bị lên máy bay rồi, không đến vài tiếng nữa là về đến nhà, mẹ cứ yên tâm đi.”

“Vậy thì tốt.” Phương Thanh Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói thêm mấy câu nữa rồi mới cúp mấy.

“Tô Thi Thi, Hà Thị, tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc các người có bao nhiêu bản lĩnh đấu với Đoàn gia tôi. Phương Thanh Hoa tôi cố gắng cả đời, tuyệt đối sẽ không bị các người dễ dàng huỷ hoại như vậy!”

Vị trí Đoàn phu nhân này là do bà ta phấn đấu cả đời, thật vất vả mới ngồi vững được, bà ta sao có thể để cho người ta phá hỏng hình tượng của mình dễ như trở bàn tay thế? Thật may là bà ta còn có một đứa con gái lớn thông minh, khôn khéo.

Trong sân dần dần yên tĩnh lại, cũng không ai phát hiện ra toàn bộ một màn này đều rơi vào mắt hai người đàn ông trên sân thượng của biệt thự.

“Thi Thi của chúng ta thật đúng là không chịu thua thiệt nha.” Tần Phong cười nói.

“Người phụ nữ của tôi lúc nào đã thành của cậu vậy?” Ánh mắt Bùi Dịch có phần lạnh lẽo như phi đao, sắc mặt hơi đen lại.

Tần Phong nhảy về sau một bước dài, bĩu môi nói: “Không phải là cậu mặc kệ cô ấy sao? Vừa nãy cô ấy bị người khác ức hiếp cũng không ra mặt, thế nào bây giờ đem mã, hậu, pháo tới quan tâm à?”

“Tần Phong, cậu rốt cuộc là có ý gì?” Bùi Dịch buồn bực nhìn Tần Phong. △△

Hôm qua tên tiểu tử này vẫn còn ở bên cạnh hết sức khuyên anh mghix kỹ mối quan hệ với Tô Thi Thi, bây giờ lại mang bộ dạng bênh vực kẻ yếu cho Tô Thi Thi.

Tần Phong nhún nhún vai nói: “Cậu nhìn lại bản thân mình một chút đi, chỉ là chiến tranh lạnh với cô ấy cả một buổi tối, mà cả người cậu liền như mất hồn vậy. Hôm qua là tôi nói sai rồi được chưa? Thật ra thì tôi trở về đã suy nghĩ một chút, làm thế thân thì sao? Cậu đối xử với cô ấy tốt là được, dù sao…”

Dù sao Trạm Dẫn Lan đã chết, người còn sống cần gì phải gây khó dễ với một người đã chết.

Câu nói đó, Tần Phong không nói ra.

Bùi Dịch nghe anh nói vậy trong lòng lại phiền não, miễn cưỡng nói: “Cậu rất rảnh rỗi sao, còn không trở về đi?”

Tần Phong cười nói: “Tớ cách công ty cậu gần như thế, còn đang chuẩn bị đi nhờ xe cậu tới đó. Sao vậy, hôm nay cậu muốn đình công hả? Chỉ là hôm nay là ngày phỏng vấn cuối cùng rồi, chúng ta cùng đánh cược đi, xem Thi Thi của chúng ta có thuận lợi thông qua phỏng vấn lần này không?”

Sắc mặt Bùi Dịch đột nhiên có chút quỷ dị, lạnh nhạt quay đầu nhìn thoáng qua Tần Phong, nói: “Cậu nhất định phải đánh cược sao?”

 

Tô Thi Thi cũng không biết chính mình trở thành người bị Bùi Dịch và Tần Phong đem ra đánh cược.

Cô đến Xây dựng Tiệp Khắc thời gian vừa lúc. Lúc này đây rốt cuộc không có đến muộn, đợi nửa giờ đến phiên cô đi vào phỏng vấn, như cũ là phía trước giám khảo.

Ngồi ở chính giữa vẫn là Diêu Thanh Uyển, người kia trông rất giống một bà cô, nghiêm khắc mà làm người khác cảm thấy trưởng phòng nhân sự này rất khủng bố.

Tô Thi Thi hít sâu một hơi, đơn giản giới thiệu một chút tên họ chính mình, đem lý lịch sơ lược và bảng biểu đẩy tới.

Sau đó đi đến một bên của máy chiếu, cắm USB vào, bắt đầu giới thiệu lý lịch sơ lược của chính mình bằng Power Point (ppt).

Khi hình ảnh trang đầu PPT xuất hiện, cả phòng vang lên một trận đảo khí thanh âm rì rào bàn tán, tròng mắt mọi người đều bị màn hình hấp dẫn.

Chỉ thấy phần lý lịch sơ lược trang đầu này là một căn phòng lập thể 3D. Phòng ốc màu sắc tuần hoàn một cái góc độ chậm rãi xoay tròn, hướng mọi người nhìn ra được là một căn nhà kết cấu tạo hình độc đáo hai tầng.

Phòng ở chính giữa nhất là một hàng chữ cái từ nhỏ biến thành lớn, chậm rãi xuất hiện ở giữa tầm mắt mọi người.

“Tô Thi Thi” ba chữ, như không khímùa hè oi bức thình lình xảy ra một tia chớp, lập tức yên lặngcắt qua, phảng phất có một không khí mới khí rót nhập vào đó, làm cả căn nhà phòng ốc lập tức sống động lên.

Tô Thi Thi nhẹ nhàng nhấp chuột, ngay lập tức, bốn phía phòng ốc từng khối vật liệu trút xuống, và cuối cùng chỉ còn lại có một tầng.

Đại sảnh lầu một, lộ ra thiết kế nội thất đơn giản cùng trang hoàng hiện đại.

Tô Thi Thi dùng con chuột chỉ chỉ đến trung tâm của lầu một ngay đại sảnh nói: “Đây là một thiết kế tôi làm lúc học năm thứ 3 đại học, trường học tổ chức cuộc thi thiết kế.”

Cô nói xong lại rê một chút con chuột, chỉ thấy cái phòng khách kia trong giây lát biến thành một bản vẽ thiết kế của ngôi nhà ba phòng.

Tô Thi Thi nhanh chóng mở ra bản thiết kế này, đến cuối cùng hình thành một bản vẽ hoàn mỹ.

Tuy rằng cũng không phải đặc biệt tinh xảo, nhưng là đối với một sinh viên năm ba mà nói này đã là phi thường hiếm thấy tác phẩm xuất sắc.

Lúc sau Tô Thi Thi lại nhấp con chuột, hình ảnh tan ra, nháy mắt lại hội tụ thành kia một phòng ốc 3D. Con chuột hoạt động theo từng cái click chuột của cô, phòng ốc lại lần nữa chậm rãi giải thể, hình ảnh dừng lại một phòng ở lầu hai.

Đây là một bản thiết kế khác của Tô Thi Thi.

Bản thiết kế này so với lần trước càng tinh xảo hơn rất nhiều, thiết kế được trời ưu ái. Lúc sau còn có một bản thiết kế đặc biệt hơn, tất cả hòa hợp lại bên trong một tòa nhà, cô hướng về mọi người triển lãm thành tựu mấy năm gần đây của chính mình.

Đơn giản thành thạo, ngắn gọn rõ ràng, bất quá ngắn ngủn ba phút mà thôi, cô đã chứng minh tài hoa của mình với mọi người.

Cô ra trường ba năm, tác phẩm lần sau so với lần trước càng tinh xảo, thiết kế càng đa dạng hơn, ngay cả ở đây vài vị là nhà thiết kế chuyên nghiệp đều khen không dứt miệng.

“Đó là tất cả những gì của tôi, Tô Thi Thi. Cám ơn mọi người.” Tô Thi Thi hướng tới nhóm giám khảo phỏng vấn cúi đầu, lẳng lặng mà đứng ở một bên.

Cô trên mặt ẩn dấu thanh sắc, kỳ thật tim đang không ngừng đập mạnh, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Cô lặng lẽ quan sát Diêu Thanh Uyển đang ngồi ở chính giữa một chút, phát hiện thần sắc của cô ta so với lúc trước hòa hoãn hơn rất nhiều, trong mắt có tán thưởng, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Như vậy hẳn là qua được rồi đi?

“Tô tiểu thư, cô lý lịch cực kỳ đặc sắc. Chúng tôi trong vòng 3 ngày sẽ cho cô câu trả lừoi.” Diêu Thanh Uyển đi đầu đứng lên vỗ tay, những người khác cũng đều lộ ra tươi cười.

Tô Thi Thi cười một chút, đối với bọn họ lại lần nữa cúi đầu, xoay người rời khỏi phòng phỏng vấn.

Ra bên ngoài, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Vừa rồi ở bên trong cô thật sự sắp khẩn trương muốn chết, may mắn lúc trước rèn luyện đủ nhiều, còn không đến mức luống cuống.

Cùng thời khắc đó, tầng 20 của phòng chủ tịch, Bùi Dịch chính là mắt không rời chỉ nhìn chằm chằm máy tính. Bên trong là hình ảnh vừa rồi Tô Thi Thi ở trong phòng phỏng vấn kia giới thiệu một cái lý lịch sơ lược bằng ppt.

Tần Phong không biết khi nào cũng bu lại xem, trong miệng tấm tắc khen ngợi: “Nha đầu này thật là nhìn không ra nha, tiền đồ không thể đo lường.”

Anh lại nhìn nhìn thấy khóe miệng Bùi Dịch cong cong lên, trong lòng nhịn không được nói thầm: “Tiểu tử này sao mà vận khí lại tốt như vậy.”

Anh thấy Bùi Dịch nhìn ppt đến mê mẩn, nhìn nhìn bốn phía, lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

Bùi Dịch xem cái ppt đến 2, 3 lần, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút tự hào.

Anh vốn dĩ không nghĩ tới Tô Thi Thi thật sự có năng lực xuất sắc như vậy. Tuy rằng hiện tại còn tương đối non nớt, nhưng là sau một thời gian, tuyệt đối là kỳ tài trong giới thiết kế.

Khó trách cô lại dám chọn Xây dựng Tiệp Khắc. Bùi Dịch khen ngợi gật gật đầu.

Ngay từ đầu anh quả thật đoán trúng Tô Thi Thi sẽ chọn xây dựng Tiệp Khắc, bởi vì ở trong mắt Tô Thi Thi, công ty này sẽ không có khả năng cùng Bùi Dịch anh có chút quan hệ.

Chỉ là anh không nghĩ tới, trong lòng Tô Thi Thi cũng có dã tâm riêng của mình.

“Bảo bối à, em quả nhiên không làm tôi thất vọng.” Bùi Dịch đứng lên, đang muốn tìm Tần phong, bỗng nhiên phát hiện trong phòng nào có bóng dáng Tần phong.

Anh đang buồn bực, vừa lúc nhận được điện thoại thư ký nói Tô Thi Thi chuẩn bị đi rồi.

Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, rủa thầm một tiếng, cầm lấy áo khoác, xoay người đi ra khỏi văn phòng, vào thang máy chuyên dụng của mình, thẳng đến dưới lầu.

Đối với hiểu biết của anh nhiều năm về Tần Phong, tiểu tử này hiện tại sẽ không có làm chuyện tốt.

Bùi Dịch thật đúng là hiểu Tần Phong, giờ phút này anh ta đang ở dưới lầu xây dựng Tiệp Khắc. Anh ta vừa nhìn thấy Tô Thi Thi từ cao ốc đi ra, lập tức tươi cười đuổi theo.

“Thi Thi à, chúng ta lại gặp mặt, thật là quá có duyên.”

Tô Thi Thi vừa nghe thấy giọng nói này liền nhịn không được nhíu mày trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái, xoay người liền đi.

Tần Phong chạy đi lên ngăn ở trước mặt Tô Thi Thi, vẻ mặt bi thương: “Thi Thi à, cô sao lại đối xử với tôi quá lạnh nhạt, làm tôi thật đau lòng mà. Không được, cô đến an ủi tôi đi, đưa tôi cùng đi ăn một bữa cơm?”

Tô Thi Thi vẻ mặt không nói nên lời mà nhìn anh ta: “Tần tiên sinh, xin hỏi anh thực không bị gì sao? Ngại quá, tôi còn có việc.”

“Cô có việc sao, thật đúng lúc, tôi đưa cô đi làm việc nhé. Cô yên tâm, tôi thực có khả năng, tuyệt đối so với Bùi Dịch có khả năng.” Tần Phong gắt gao mà dính ở bên người Tô Thi Thi, ân cần mà nói.

Tô Thi Thi nghe được tên Bùi Dịch, biểu tình hoảng hốt một chút, trong lòng cái loại cảm giác rầu rì này lại nổi lên.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, cái tên gia hỏa kia một chút tin tức đều không có, nghĩ đến anh ngày hôm qua đối với chính mình không hiểu sao lại phát giận, trong lòng cô sự khó chịu lại bốc lên.

“Tránh ra.” Tô Thi Thi một phen đẩy Tần Phong ra, tên này là bạn của Bùi Dịch cũng không có gì tốt đẹp.

Tần Phong sờ sờ mặt chính mình, có điểm bất đắc dĩ. Anh ta vừa rồi có phải hay không nói lời sai rồi?

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận