Từ Kiêu bị Ảnh Quân và Cao Lãng kiềm hãm nhưng vẫn ra sức giãy giụa phản kháng.
Ông ta muốn kéo dài thời gian đợi quân cứu viện đến.
Hôm nay ông ta bắt Ảnh Quân và Cao Lãng đến nơi này, một mặt là vì muốn hợp tác, mặt khác là muốn giương đông kích tây, để đàn em ông ta giao dịch chuyến hàng qua bên kia biên giới.
Cho nên, ông ta vẫn một mực tin rằng, tất cả cảnh sát đều đã bao vây ở đây hết cả rồi, đàn em ông ta nhất định sẽ trót lọt mang hàng đi, sau đó sẽ nhanh chóng trở về cứu ông ta.
Không khí trong phòng vẫn đang im ắng. Cảnh sát bị vòng vây bên ngoài gây nhiễu loạn, nên vẫn chưa thể đến đây được. Tạm thời, vẫn là do Ảnh Quân và Cao Lãng khống chế Từ Kiêu.
Cao Lãng đột nhiên nhìn về phía cửa sổ lớn bên hông rồi la lên:
- Lão Vương, cẩn thận!
Cao Lãng vừa nói vừa chồm người đẩy Ảnh Quân sang một bên để tránh đạn, nhưng bản thân Cao Lãng không may bị viên đạn xẹt qua ngang vai.
Bên ngoài chính là hai tên đàn em cốt cán của Từ Kiêu vừa mới trốn thoát khỏi bao vây của cảnh sát ở nơi giao dịch hàng, liền trở về ứng cứu thủ lĩnh của mình.
Hai tên đó lại tiếp tục nã súng vào Ảnh Quân và Cao Lãng, nhưng cả hai người đã nhanh tay hơn, liên tiếp mấy phát bắn vào người hai tên đó, làm chúng gục ngay tại chỗ.
Trong lúc hỗn loạn, Từ Kiêu đã nhân cơ hội thoát khỏi sự chế ngự của Ảnh Quân và Cao Lãng, vớ lấy khẩu súng trên bàn nhắm bắn về phía hai người họ.
Nhưng Lôi Kính đã nhanh hơn một bước, lập tức nã súng vào bàn tay đang cầm súng của Từ Kiêu, làm ông ta đau đớn đánh rớt khẩu súng.
Mà Ảnh Quân lúc này cũng đã tiến đến đè Từ Kiêu xuống, vặn ngược cánh tay vừa bị bắn chảy máu của ông ta ra phía sau để trấn áp.
Không ngờ, ông ta cố hết sức dùng bàn tay còn lại, rút từ trong người ra một con dao găm nhỏ, đâm thật mạnh vào phía sau. Ảnh Quân không kịp đề phòng, liền bị con dao đâm trúng vào bụng.
Ảnh Quân nén đau, bắt lấy cánh tay của Từ Kiêu bẻ ngược, một tiếng “rớp”, xương của Từ Kiêu bị bẻ gãy, ông ta đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Cao Lãng thấy Ảnh Quân bị thương, liền chạy đến thay anh chế ngự Từ Kiêu, để cho anh mau chóng cầm máu cho mình.
Anh nhìn máu không ngừng tuôn ra ướt cả mảng áo dưới bụng của Ảnh Quân mà sốt ruột, không để ý đến trên vai mình cũng bị đạn bắn trúng thấm ướt một vệt máu.
Cao Lãng đang muốn lên tiếng chửi thề vì đã đến lúc này mà cảnh sát còn chưa thấy đâu, thì Tạ Phong đã dẫn người chạy vào.
Theo sau còn có cả Vu Quân, anh đến để giúp cánh sát và ứng cứu bạn mình, còn Phương Tuấn Triết thì sẽ ở lại để bảo vệ cho mấy người phụ nữ cùng với Tử Sâm.
Cảnh sát lập tức áp giải Từ Kiêu, còn Vu Quân nhanh chóng chạy đến xem xét tình hình hai người bạn mình, không quên bảo Tạ Phong liên hệ cho cứu thương mau đến.
- Chết tiệt, hai cậu có sao không? Sao lại để bị thương ra thế kia? – Vu Quân vội xé tay áo của mình quấn vào vết thương trên bụng của Ảnh Quân để cầm máu lại.
- Tôi không sao, vết thương của lão Vương nặng hơn! – Cao Lãng lúc này mới buông lỏng toàn thân, thở lấy thở để.
- Tôi không sao… - Ảnh Quân mất máu hơi nhiều, sắc mặt bắt đầu tái đi, nhưng vẫn nói rằng mình ổn.
- Không sao cái đầu cậu, giả vờ làm gì, sợ bọn tôi thấy hình tượng yếu đuối của cậu à? – Vu Quân không nhịn được mắng.
Một lúc sau, Cao Lãng và Ảnh Quân cũng đã được đưa lên xe cứu thương.
Lôi Kính trước khi cùng đi với cảnh sát, đã xin được nói mấy lời với Cao Lãng.
- Lão đại, em xin lỗi anh! Em biết tội phản bội là tội rất khó tha thứ, nhưng em vẫn thật lòng muốn xin lỗi anh! Em đi rồi, mong là anh giúp em chăm lo cho gia đình em… họ không có tội…
Cao Lãng trầm mặc một lúc rồi vỗ lên vai Lôi Kính động viên:
- Có lỗi mà biết quay đầu là chuyện tốt. Tôi hiểu lý do vì sao cậu lại bán đứng tôi. Nhưng tôi muốn nói rõ cho cậu biết, trong lòng tôi, cậu và Phi Vũ đều như nhau, là anh em thân tín của tôi, ai cũng không thể thay thế! Còn về chuyện gia đình cậu, cứ yên tâm, có tôi lo liệu! Cố gắng cải tạo tốt, sớm trở về!
Lôi Kính vô cùng cảm kích trước sự rộng lượng của Cao Lãng, cúi đầu tôn kính rồi mới đi theo cảnh sát.
Cao Lãng nhìn theo bóng Lôi Kính khuất dần.
Trước đây theo anh, Lôi Kính không làm gì phạm pháp.
Chỉ là vì đồng tiền và danh lợi làm mù mắt mới gia nhập với Từ Kiêu. Có điều, sau đó cậu ấy đã biết quay đầu, còn phối hợp với anh và cảnh sát dẫn dụ Từ Kiêu vào tròng. Lấy công chuộc tội, chắc là tội trạng sẽ giảm đi nhiều.
***
Ở thành phố B.
Tư Hạ và Hi Văn đang cùng nhau ở Vương gia.
Ảnh Quân nói với Tư Hạ anh và Cao Lãng đi công tác cùng nhau, bảo cô đến Vương gia ở, Cao Lãng cũng sợ không ai chăm sóc Hi Văn nên cũng bảo cô đến ở cùng Tư Hạ cho đỡ buồn.
Lúc đầu Tư Hạ cũng không nghi ngờ gì, cho tới khi Giai Kỳ và Tuấn Triết đột nhiên cũng viện cớ về Vương gia ở, còn có anh trai Diệp Tử Sâm của cô cũng đưa vợ con chạy sang, bảo có chuyện cần bàn với Tuấn Triết, nhân tiện, đưa vợ con sang thăm Tư Hạ luôn.
Mà ông nội Vương và ba Vương cũng cùng lúc đi ra ngoài, đi từ sáng đến xế chiều vẫn chưa thấy về.
Cô đã thấy hơi lạ, trong đầu tự hỏi, tại sao đột nhiên, mọi người lại cùng nhau tập hợp lại hết một chỗ? Còn có ông nội Vương và ba Vương đi đâu mà lại có vẻ bí mật như vậy?
Từ sáng cô cũng thấy trong lòng hơi bồn chồn không hiểu được là tại sao. Cô gọi điện thoại cho anh cũng không có ai nghe máy, điện thoại liên tục báo thuê bao.
Đến khi cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của anh trai Tử Sâm và Tuấn Triết, nhắc đến Ảnh Quân, Cao Lãng, còn có Vu Quân, rồi luôn miệng hỏi bên đó sao rồi, tình hình ổn không, tên trùm cuối đó đã khoanh tay chịu trói chưa, có ai bị thương gì không, thì mới lờ mờ nhận ra vấn đề.
Cô lại nhớ thời gian rồi có nghe chồng mình nhắc đến chuyện băng nhóm ma túy lớn đó vẫn còn chưa bị triệt phá hoàn toàn. Xâu chuỗi lại tất cả, cô biết anh và Cao Lãng đã tham gia vào chuyến truy bắt lần này.
Cô lập tức xông vào phòng, chất vấn hai người họ.
- Có phải hai người giấu em chuyện gì không? – Cô nhìn về phía anh trai Tử Sâm của mình hỏi.
Tử Sâm và Tuấn Triết có hơi giật mình khi nhìn thấy Tư Hạ, cứ ấp úng viện cớ nói đông nói tây.
Thái độ lảng tránh của hai người họ càng khiến cô chắc chắn hơn với suy đoán của mình. Cùng lúc đó, điện thoại của Tuấn Triết reo lên, là của Vu Quân gọi đến, Tuấn Triết định tắt máy đi, nhưng Tư Hạ đã nhanh tay hơn, cô chớp lấy điện thoại rồi nhấn nghe máy.
Bên kia Vu Quân không biết là Tư Hạ đang giữ điện thoại, cho nên cứ thản nhiên mà kể rõ tình hình.
“Bộp” một cái, điện thoại rơi xuống đất, Tư Hạ thất thần đứng không vững, cũng may có anh trai cô đến đỡ lấy cô.
Vừa rồi Vu Quân vừa nói gì? Ảnh Quân và Cao Lãng đều bị thương, nhưng vết thương của Ảnh Quân nặng hơn, vì anh bị con dao sắc nhọn đâm vào bụng.
Anh rõ ràng nói với cô đi công tác thôi mà, thế nào mà bây giờ lại còn bị thương nặng?
Vừa nãy Tư Hạ mở loa ngoài, cho nên Tử Sâm và Tuấn Triết cũng nghe thấy hết. Nhìn em gái mình hoảng loạn, Tử Sâm vội lên tiếng trấn an:
- Không sao đâu, em bình tĩnh lại đã! Chúng ta cũng chưa biết thế nào mà!
Tư Hạ trong phút chốc trấn tĩnh lại, cô lại nhặt điện thoại lên, bên kia Vu Quân không hiểu tình hình gì nên cứ alo alo liên tục. Tư Hạ vội nói với vào.
- Anh Vu Quân, chồng em… anh ấy… anh ấy sao rồi?
Vu Quân nghe tiếng Tư Hạ vô cùng bấn loạn, Ảnh Quân đã bảo anh phải giấu chuyện này đi. Bây giờ biết phải làm sao đây?
Thấy Vu Quân cứ ấp úng, Tư Hạ mất kiên nhẫn lớn tiếng:
- Anh ấy sao rồi? Anh mau nói đi, em biết cả rồi!
Vu Quân biết không thể giấu Tư Hạ được nữa, vội nói rõ mọi chuyện, nhưng cũng không quên an ủi mấy tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!