Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau khi nghe cô kể hết chuyện, hội chị em của cô như muốn bùng nổ với loạt bom tin nhắn. Ai nấy cũng ra sức trêu chọc cô.

Kỳ Kỳ: Chu choa, anh trai chị sắp qua ở rể nhà em à? Ha ha

Văn Văn: Mới có một ngày mà tiến triển nhanh thế không biết!

Nghi Nghi: Tư Hạ nhà ta là sướng nhất rồi. Cả nhà tâm lý quá luôn!

Hạ Hạ: Mọi người thôi đi, đừng có chọc ghẹo mình. Chuyện có gì đâu cơ chứ!

Nghi Nghi: Vậy sao, nếu như đoán không lầm, có một người đang bay lơ lửng trên chín tầng mây rồi!

Hạ Hạ: Điềm Cảnh Nghi!!! (kèm biểu cảm tức giận)

Kỳ Kỳ: Ha ha! Cảnh Nghi nói đúng mà. Cơ mà hèn gì chuyện chị tiếp tay cho em, anh ấy chỉ hỏi qua quýt vài câu, chứ không la mắng gì chị. Xem ra là còn cảm ơn chị không hết kìa!

Hạ Hạ: Chị Giai Kỳ, chị đừng hùa với bọn nó chọc em mà!

Kỳ Kỳ: Được rồi, không chọc em nữa, phải rồi Hi Văn ngày đầu tiên đi làm thế nào?

Lại nói đến Hạ Hi Văn, sau khi về nước, cô đã vào làm tại tập đoàn Cao thị. Vượt qua nhiều vòng thi tuyển và phỏng vấn, với tài năng của mình, cô đã thành công trở thành phiên dịch viên, chuyên lo các hợp đồng nước ngoài và đón tiếp đối tác nước ngoài.

Hi Văn hào hứng kể lại ngày đầu đi làm. Mọi người rất thân thiện, cũng rất tốt với cô. Hơn nữa, được làm công việc yêu thích, đối với cô mà nói là quá tuyệt rồi.

Mọi người cùng chuyện trò tâm sự chút nữa thì tạm biệt nhau đi ngủ.

Kết thúc cuộc họp hội chị em, Tư Hạ úp mặt vào gối suy nghĩ. “Chú ấy đồng ý đến nhà ăn cơm, đồng ý đưa rước mình đi làm, có phải chú ấy cũng muốn gần gũi mình không nhỉ? Thôi kệ đi, không cần biết lý do thật sự là gì. Trước mắt như vậy là quá tốt rồi.”

Bên này, Ảnh Quân vừa tắm rửa xong, anh lên giường nằm nghỉ. Nhớ lại không khí gia đình lúc nãy, anh vẫn còn thấy ấm áp trong lòng. Anh sực nhớ ra việc quan trọng, nhanh chóng gọi điện cho Vu Quân.

- Alo Vu Quân… nhanh giúp tôi chuẩn bị vài thứ…

Vu Quân bên này sau khi tắt máy thì thầm mắng chửi anh không thương tiếc. Mẹ nó hết giờ làm việc rồi vẫn làm phiền ông đây. Còn yêu cầu nhanh chóng hoàn thành và đưa đến nhà nữa. Hại ông đây phải tạm dựng cuộc vui với người đẹp rồi!

Về phía Ảnh Quân, sau khi dặn dò trợ lý làm xong việc, lại lấy điện thoại, bấm bấm gì đó, ánh mắt hiện lên ý cười.

Tư Hạ đang miên man trong suy nghĩ, bỗng thấy điện thoại sáng lên. Cô mở lên xem, bỗng thấy có lời mời kết bạn từ một tài khoản wechat. Đập vào mắt cô là dòng chữ Vương Ảnh Quân. Anh vậy mà cũng có xài wechat, lại còn kết bạn với cô.

Không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng bấm đồng ý. Bên kia liền lập tức có tin nhắn đến.

Vương Ảnh Quân: Thay tôi cảm ơn gia đình em nhé! Bữa tối thật sự rất tuyệt!

Hạ Hạ: Chú không cần khách sáo. Trước nay hai bên gia đình vẫn thân thiết mà! – Tư Hạ nhanh chóng hồi âm.

Vương Ảnh Quân: Em chắc đang vui nhỉ? Không cần chuẩn bị bữa sáng cho tôi.

Hạ Hạ: Cũng may, không bị chú đày ải nữa rồi, lêu

Vương Ảnh Quân: Nhóc con, em được lắm!

Tư Hạ tiếp tục gửi những icon thách thức cho Ảnh Quân khiến anh bật cười với độ trẻ con của cô. Dám coi anh không ra gì, anh nhất định sẽ trừng trị cô thích đáng.

Nhắn thêm vài tin thì anh bảo cô ngủ sớm, mai anh sẽ sang đón cô đi làm như đã hẹn.

Tư Hạ tay vẫn ôm điện thoại, miệng vẫn không ngừng cười. Hôm nay quả thật quá hoàn mỹ rồi, anh đến chơi nhà, còn dự định qua nhà cô thường xuyên, đưa đón cô đi làm, còn chủ động kết bạn với cô. Cô bất giác thấy khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn một chút rồi.

Cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ. Dự là cô sẽ có giấc mơ đẹp đây.

***

Bảy giờ sáng hôm sau Ảnh Quân đã lái xe đến trước cổng nhà Tư Hạ. Anh thật bất ngờ khi người mở cổng lại là Tư Hạ.

- Sao lại là em ra mở cửa.

- Sao không thể là em. Gặp em chú không vui à?

- Không vui!

Anh áp sát vào mặt cô gằn lên hai chữ “không vui” mang theo thái độ trêu chọc khiến cô tức tối, môi bặm lại, ném cho anh cái nhìn chết chóc.

- Thôi được rồi\, không trêu em nữa mau phụ tôi mang đồ vào nhà.

- Hả\, đồ gì mà nhiều thế?

- Qùa đáp lễ của tôi!

“Qùa đáp lễ”? Đáp lễ gì cơ chứ. Tư Hạ ngạc nhiên nhìn anh, rồi nhanh chóng định thần lại cùng anh mang đồ vào nhà.

Vừa vào đến cửa đã thấy Diệp lão gia và Diệp phu nhân đang ngồi thưởng thức trà. Hai người nhìn thấy anh và cô ôm một đống đồ thì ngạc nhiên hỏi.

- Ảnh Quân đến rồi à? Mà… chỗ đồ này là sao đấy con?

- Đây là quà con tặng cho gia đình mình ạ. Con đến đây làm phiền Diệp gia thế\, con cũng nên có chút quà để đỡ áy náy ạ!

- Cái thằng nhóc này! Chúng ta còn cần chút quà cáp này sao? Con đến đây bọn ta rất vui. Còn nữa\, con còn đưa đón Tư Hạ\, bọn ta còn cảm ơn không hết ấy chứ!

- Không sao ạ\, việc con nên làm. Đây là bình rượu nhân sâm tặng bác trai\, còn đây là trà thải độc\, tốt cho bác gái. Dạ còn có thực phẩm bổ sung dinh dưỡng rất tốt cho người cao tuổi\, dành cho ông nội Diệp ạ!

Nhìn đống quà anh chuẩn bị, món nào cũng tốt, quan trọng nhất là thể hiện được sự chân thành của anh dành cho gia đình. Ba Diệp và mẹ Diệp vô cùng hài lòng và vui vẻ đón nhận tấm chân tình này.

Đúng lúc đó, Tử Sâm và Lộ Khiết cũng từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy Ảnh Quân, hai người khẽ gật đầu một cái.

Ảnh Quân cũng chuẩn bị quà cho cả Tử Sâm và Lộ Khiết.

- E hèm\, ai cũng có quà\, vậy còn quà của em đâu nhỉ?

Tư Hạ ra vẻ dỗi hờn khi thấy ai cũng có quà, chỉ có mình cô là anh không nói tới. Cảm giác bị ra rìa này thật khó chịu mà. Sao với ai anh cũng tinh tế, chỉ riêng cô là anh phớt lờ thế này.

- Con bé này\, còn ở đó mà đòi quà như con nít sao!

- Thôi đi\, anh Quân thu nhận em vào tập đoàn là tốt với em lắm rồi\, còn đòi hỏi. - Vừa nói Tử Sâm vừa cốc lên đầu cô một cái.

- A… Anh… anh lại cốc đầu em! Em là em gái ruột của anh đấy\, không lo mà bênh em!

Cả nhà bật cười trước sự tranh cãi của hai anh em. Cuối cùng Ảnh Quân phải lên tiếng hòa giải.

- Được rồi\, được rồi\, quà của em để ngoài xe\, lát nữa tôi sẽ đưa cho em.

- Thế còn được! – Tư Hạ hất mặt.

Sau một hồi tặng quà, cuối cùng mọi người cũng nhanh chóng dùng bữa sáng. Ăn xong ai công việc nấy, ba Diệp và anh trai Tử Sâm đến tập đoàn Diệp Trình, còn anh và cô thì đến Thiên Phong.

Sau khi vào xe, Tư Hạ lập tức vòi quà của anh. Làm gì làm cô cũng phải có quà gọi là chứ. Không thể chấp nhận sự phân biệt đối xử thế được. Cô chìa tay về phía anh hỏi quà đâu.

- Quà gì ấy nhỉ? - Ảnh Quân cố ý giả ngốc.

- Chú đừng lật lọng thế\, rõ ràng chú nói quà ở trên xe!

Anh bật cười, bảo cô lấy quà từ băng ghế sau. Cô vui vẻ chồm người lấy túi quà, rồi phấn khích mở quà ra xem. Đập vào mắt cô là một chiếc vòng tay có đính kim cương vòng quanh vô cùng xinh xắn. Cô vui vẻ đeo nó lên tay rồi đưa lên ngắm nghía.

- Hôm trước em tặng tôi vòng tay\, hôm nay tôi cũng tặng lại em. Thích không?

- Thích\, cảm ơn chú nhiều lắm! Chiếc vòng tay này thật sự rất đẹp!

Tư Hạ trong lúc vui vẻ nhất thời quên mất phép tắc và giữ khoảng cách, cô không nghĩ ngợi nhiều vòng tay ôm lên cổ anh phấn khích. Hành động của cô làm anh bất ngờ rồi khựng lại một chút. Vì đã lâu cô không thế này với anh. Cô cũng đã lớn, anh cũng hạn chế những va chạm thân thể để giữ gìn danh tiếng cho cô.

Anh cố gắng hít thở để trấn tĩnh bản thân, nghiêm nghị bảo cô:

- Ngồi đàng hoàng lên\, tôi đang lái xe đó!

Tư Hạ nhanh chóng nhận ra mình đã hành động quá khích. Cô vội vàng ngồi lại vị trí của mình. Sở dĩ cô có hành động thế này là vì thói quen lúc nhỏ rồi. Trước đây, mỗi khi cô vui vẻ điều gì đó, luôn luôn ôm chầm lấy anh. Nhưng cái cô quên là bây giờ cô đã hai mươi tuổi, dù gì vẫn nên giữ kẻ một chút.

Cô đỏ mặt lí nhí:

- Xin lỗi chú\, em vui quá nên…

- Được rồi\, không sao. Em vẫn như con nít vậy! - Ảnh Quân mắng.

- Nhưng sao trong một đêm mà chú chuẩn bị được đống đồ đó hay vậy? – Tư Hạ bị mắng vội lảng sang chủ đề khác.

- Tôi là ai cơ chứ!

Tư Hạ liếc Ảnh Quân rồi bĩu môi rõ dài. Chú là ai cơ á, vâng vâng quên mất, chú là Vương Ảnh Quân cao cao tại thượng, búng tay một cái là có tất cả. Đúng là người kiêu ngạo nói chuyện mà!

Nhấn Mở Bình Luận