Sau một màn hỏi han thâm tình, Tư Hạ sực nhớ ra việc tặng quà cho mọi người. Cô vui vẻ mởi vali ra, bên trong đầy ắp quà. Từ nhỏ cô đã sống tình cảm thế, dù đi đâu về cũng sẽ không quên mua quà tặng mọi người.
- Đây đây quà của mọi người\, ai cũng có phần hết ạ! Đây là của mẹ\, đây là của ba\, của anh hai và của ông nội nữa\, lát con sẽ đưa sau\, đây là của chị dâu nhé! À đây là của vú\, của chú Lý… à chú Lý đưa cho dì Sở Nguyệt và anh Minh Triết nhé ạ!
- Cảm ơn con\, con có lòng rồi. Con mua nhiều quà thế!
- Không có gì ạ\, đây là vòng tay thông minh có thể theo dõi sức khỏe của chúng ta ạ\, đeo vừa đẹp vừa tiện ích!
- Chiếc vòng này đẹp đấy!
- Dạ đương nhiên rồi ạ\, là con chính tay thiết kế\, rồi nhờ một người bạn của con chế tác đấy ạ! Con và Hi Văn cũng có một cái!
Vừa nói cô vừa chìa tay cho mọi người xem. Ai cũng vui vì có quà, mà còn là một món quà ý nghĩa nữa, có thể dễ hiểu lý do vì sao Tư Hạ luôn được lòng mọi người. Đó là vì cô tình cảm, gần gũi, trong sáng, đặc biệt là không mắc bệnh tiểu thư.
Đã xong một màn tặng quà, chú Lý vội nhắc vú Tịnh chuẩn bị thức ăn ngon để chào đón cô.
Vú xoa đầu cô một cái rồi nhanh chóng đi dặn dò mọi người chuẩn bị bữa ăn chào đón nhị tiểu thư Diệp gia về nhà.
Sau khi vú Tịnh đi làm việc, chú Lý cũng có việc rời đi, cô quay về ngồi bên cạnh mẹ, tâm sự đủ thứ trên trời dưới đất. Bốn năm ở nước ngoài, rời xa vòng tay gia đình, cô thật sự nhớ họ chết được. Những ngày đầu, cô còn mắc bệnh nhớ nhà đến không ăn ngủ được. Mãi một thời gian mới có thể thích nghi.
Một lúc sau, cô nhớ ra gì đó, vội hỏi.
- Mẹ ơi\, ông nội và ba\, còn có anh hai đâu ạ?
- Ông nội con chắc đang ở biệt uyển đánh cờ với hội bạn thân rồi. Còn ba và anh con từ sớm đã đến công ty xử lý chút công việc\, chắc cũng sắp về rồi đấy!
- Dạ\, con nhớ mọi người quá đi mất!
Tư Hạ ra vẻ nũng nịu với mẹ, sau đó lại quay sang trò chuyện hỏi han chị dâu và cháu của mình. Tình cảm của cô và chị dâu Lộ Khiết này rất tốt. Chị dâu là người dịu dàng, nhẹ nhàng, làm gì cũng toát lên được vẻ thanh lịch của thiên kim tiểu thư.
- Ừ nhóc con khỏe lắm\, nó còn hành chị mệt mỏi với nó đấy! – Lộ Khiết nở nụ cười ngọt ngào khi nhắc đến con.
Tư Hạ gật gù, cũng biết là chị dâu mang thai đến tháng thứ sáu rồi, cơ thể cũng trở nên nặng nề hơn nhiều.
- Chị vất vả rồi… nè bé cưng\, con phải ngoan đừng làm mẹ mệt nhé! - Cô vừa nói vừa vuốt ve lên bụng chị dâu.
Diệp phu nhân cũng vui vẻ nói mấy lời, bảo rằng bé con biết có cô út về thì vui lắm, sẽ không quấy đâu. Một đoạn, lại bảo Tư Hạ mau chóng đi tắm rửa rồi tìm ông nội.
Tư Hạ đáp dạ, không quên hôn mẹ cô một cái rồi mới đứng lên.
- Đi đi\, còn hành lý của con cứ để đó\, mẹ sẽ nhờ người mang lên cho con! – Diệp phu nhân nói với theo.
Tư Hạ ra hiệu oke rồi nhanh chóng chạy lên lầu, về phòng mình. Mở cửa phòng, cô cảm thấy có sự quen thuộc, ấm áp. Mọi thứ vẫn đâu vào đấy, gọn gàng ngăn nắp, chắc hẳn phòng cô vẫn được quét dọn sạch sẽ hàng ngày. Cô mỉm cười nằm lên chiếc giường được thiết kế và trang trí như giường công chúa, tông trắng và hồng là chủ đạo, phía bên trên sẽ được lắp một cái mùng bằng vải tuynh lạnh màu hồng nhạt được buộc lên gọn gàng bằng hai chiếc nơ, khi ngủ sẽ bung ra như một tấm màn che chắn cho cả chiếc giường.
Từ bé cô đã giống như công chúa, mơ mộng, thích những thứ dễ thương, được cả nhà cưng yêu, chiều chuộng. Mặc dù thế, cô vẫn luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không giống như nhiều cậu ấm, cô chiêu khác bướng bỉnh và ra vẻ kiêu kỳ, chảnh chọe.
Cô đối xử chan hòa với mọi người, tuyệt đối không có chuyện phân biệt chủ tớ hay khinh khi một ai. Việc gì có thể làm được, cô cũng sẽ hiểu chuyện mà không phiền hà mọi người. Ai ai cũng đều bảo hiếm có khó tìm một tiểu thư nhà quyền quý nào lại được như cô. Chẳng những không mắc bệnh tiểu thư mà còn được lòng người người, từ nhỏ đến lớn.
Nằm nghĩ ngợi hồi tưởng lung tung về những chuyện khi còn nhỏ, kể cả chuyện liên quan đến người đó. Cô bất giác nở nụ cười bẽn lẽn, rồi như nhớ ra điều gì, cô bật dậy tìm điện thoại rồi bấm số gọi. Vài hồi chuông vang lên, đầu dây bên kia đã có một giọng nữ dịu dàng lên tiếng.
- Alo\, Tư Hạ\, em về nước rồi sao? - Vương Giai Kỳ\, 25 tuổi - nhị tiểu thư của tập đoàn đa quốc gia lớn nhất nước Thiên Phong nghe máy\, giọng vui vẻ.
- Dạ\, chị Giai Kỳ\, em cũng vừa về thôi\, chị có khỏe không ạ? - Tư Hạ lễ phép đáp lại.
- Chị khỏe\, người ấy cũng khỏe hì hì!
Vương Giai Kỳ vốn dĩ biết trong lòng Tư Hạ có anh trai mình - Vương Ảnh Quân, cũng biết được mục đích lần này về của Tư Hạ, nên lên tiếng chọc ghẹo, cô khúc khích cười trong điện thoại.
- Chị… chị này… em có hỏi đến người đó đâu chứ! Chị cứ chọc ghẹo em! - Tư Hạ xấu hổ đỏ mặt bèn lắp bắp chống chế.
- Ha ha em với chị còn phải ngại ngùng gì nữa sao? Mặc dù chị không cam lòng\, nhưng nếu là em\, chị chấp nhận gọi một người nhỏ hơn chị những năm tuổi hai tiếng “chị dâu”!
- Chị…!!!!! Chưa chi hết mà chị\, là em đơn phương thôi\, chị đừng nói như thế! Nhưng… chuyện em nhờ chị ổn hết chứ chị?
Dù ngại ngùng trước những lời Giai Kỳ nói nhưng Tư Hạ không quên hỏi đến chuyện chính. Thấy vậy Giai Kỳ liền bĩu môi nói với giọng châm chọc. Cô vừa bảo không hề quan tâm mà lại sốt sắng như thế, còn về sớm hơn dự định để làm gì?
Tư Hạ xấu hổ van nài Giai Kỳ đừng trêu ghẹo mình nữa. Giai Kỳ thấy cũng không nên làm cô ngượng quá nên đành thôi.
- Được\, được\, không đùa nữa! Mọi chuyện ổn thỏa hết\, em cứ yên tâm! Chị là người duyệt và thông qua những hồ sơ đó. Anh trai chị thời gian này ra nước ngoài công tác nên giao hết cho chị xử lý rồi.
Tư Hạ nghe vậy trong lòng coi như nhẹ đi gánh lo, không quên nói tiếng cảm ơn Giai Kỳ.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên một giọng nói đáng yêu trong trẻo cất lên.
- ...a… mẹ… mẹ ơi\, mẹ đang nói chuyện với ai thế ạ?
- A! Hân Nghiên sao chị?
Nghe giọng nói bé gái, Tư Hạ trở nên phấn khích, mặc dù từ lúc bé gái sinh ra tới giờ, đã được ba năm, Tư Hạ chưa được gặp trực tiếp chỉ toàn là nói chuyện qua điện thoại và gọi video call cho con bé thôi.
- Ừ\, con bé lại đến quấy chị rồi… - Giai Kỳ đáp rồi quay sang nói với bé con. - Ừ mẹ đang nói chuyện với dì Tư Hạ\, dì Tư Hạ về rồi đó!
- A… a… dì Tư Hạ\, Nghiên Nghiên nhớ dì\, dì về rồi đến chơi với Nghiên Nghiên đi ạ! - Bé con đáng yêu nũng nịu với Tư Hạ.
- Được rồi Nghiên Nghiên đáng yêu của dì\, dì cũng nhớ con\, dì sẽ đến chơi với con sớm nhé! Đến rồi dì mua cho con nhiều đồ chơi nữa\, nhé!
Nghe nói đến nhiều đồ chơi, hai mắt của cô bé sáng lên lấp lánh, vui vẻ đáp.
- Dạ\, dạ\, dì nhớ đến nhé!
Tư Hạ nở nụ cười đáp nhất định sẽ giữ lời đến thăm bé con. Được một lúc, Giai Kỳ bảo phải cho bé ăn nên phải tắt máy trước.
Tư Hạ bảo dạ rồi cúp máy. Cô thở hắt ra nhẹ nhõm. May mà mọi chuyện vẫn đang diễn ra êm đẹp như tính toán của cô, cũng may cô còn có sự trợ giúp đắc lực của “em chồng”.
- Vương Ảnh Quân\, chú cứ chờ đó\, Tư Hạ này nhất định sẽ cho chú vào tròng! - Tư Hạ lầm bầm một mình\, rồi nhanh chóng đứng dậy tắm rửa để còn đi tìm ông nội.
Còn lúc này tại tập đoàn của ai đó, có người đang hắt hơi liên tục mà không rõ nguyên do!
Tư Hạ ngâm mình trong bồn tắm, cảm giác vô cùng thư thái và dễ chịu. Cả chặng đường dài đã làm cô quá mệt mỏi, người ngợm thì cứ cảm thấy rít rít khó chịu, giờ được tắm mát, nên cô vô cùng thích thú hưởng thụ.
Tắm xong, cô chọn một bộ váy mặc ở nhà màu xanh nhạt với chất liệu lụa. Chiếc váy không hở hang nhưng khi Tư Hạ mặc vào lại vô cùng ra dáng, vòng nào ra vòng đó. Hai mươi tuổi, thân hình cô đã đẫy đà và quyến rũ không kém ai, làn da trắng hồng, vòng một căng tròn, vòng eo con kiến cùng với vòng mông cong vút, cộng thêm khuôn mặt thanh tú với đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao và đôi môi hồng hào căng mọng. Nói cô là tiểu mỹ nhân cũng không hề ngoa. Xong xuôi hết, cô bước xuống nhà.