Bác sĩ đã đến thay băng cho Ảnh Quân. Đây là bác sĩ riêng của Vương gia, đã có công chăm sóc sức khỏe trên dưới Vương gia gần mười năm nay. Vì vết thương của anh vừa mới khâu, nên công tác xử lý vết thương mấy ngày đầu vẫn nên do bác sĩ đảm nhiệm. Sau khi đã xử lý xong vết thương, ông không quên dặn dò.
- Vết thương của con nhìn chung không đáng ngại gì, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sẽ ổn. Chú cũng đã kê cho con loại thuốc tốt nhất, giúp hồi phục vết thương nhanh nhất. Con nhớ uống thuốc kèm theo bôi thuốc vào vết thương thêm một lần nữa vào buổi tối. Nhớ là chỗ băng gạc băng vết thương nên nhẹ nhàng gỡ ra khi bôi thuốc, sau đó dán băng lại như cũ.
- Được, cảm ơn chú Thịnh.
- Cảm ơn bác sĩ! Để tôi tiễn bác sĩ.
Ba Diệp vô cùng lịch sự tiễn bác sĩ ra đến tận cổng, rồi nhanh chóng quay vào nhà dặn dò nhà bếp nấu mấy món bồi bổ cho Ảnh Quân. Ông rất quý anh, thật tâm đối đãi như người nhà, nay lại thêm việc anh đã cứu con gái của ông một mạng, thân lại thêm thân.
Ảnh Quân sau khi được bác sĩ thay thuốc xong thì có cuộc gọi tới. Anh nhanh chóng bắt máy.
- Alo, chào Vương tổng. Tôi là Hàn Thanh, là người phụ trách đội thi công bên công trình. Tôi có nghe báo lại về tình hình của Vương tổng. Anh đã đỡ nhiều chưa ạ?
- Tôi đã khỏe nhiều, cảm ơn anh! Nhưng một công trình lớn như vậy lại để xảy ra tình trạng thế này à? – Giọng điệu Ảnh Quân không chút khách khí.
Hàn Thanh nhận ra ngữ điệu khó chịu bên kia đầu dây, tự dưng không rét mà run, vội vàng lên tiếng giải thích.
- Xin anh đừng tức giận. Thật sự trước nay chưa từng xảy ra sơ suất dù chỉ là nhỏ, chúng tôi luôn đặt vấn đề an toàn lên trên hết…
Hàn Thanh lại nói tiếp những điều anh ta đã tìm hiểu được cho Ảnh Quân nghe. Anh ta đã tra hỏi toàn bộ công nhân có mặt ngày hôm đó về vụ việc, nhưng ai cũng bảo không hề biết gì hay liên quan gì đến vấn đề này, có thế nào họ vẫn một mực khẳng định bản thân không liên quan. Hơn nữa, khu vực phía trước đó đã hoàn thành xong mấy hôm trước, nên hiện họ đang làm ở khu vực sau. Mà sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, khu vực đó vẫn đảm bảo được độ an toàn, không thể có chuyện rơi gạch như thế.
Còn có một chuyện chính là, họ báo là loại gạch tìm thấy ở hiện trường lúc đó đã không còn sử dụng nữa, trước đó còn thừa vài viên nhưng họ đã xếp gọn gàng ngay ngắn bên trong.
- Việc này tôi cũng xác nhận lại rồi. Thế nên lấy làm lạ, sao lại có chuyện như thế xảy ra. Trừ phi… - Hàn Thanh ngập ngừng.
- Trừ phi có người cố tình hãm hại?
- Vâng, đó là suy đoán của chúng tôi… nhưng anh đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi muốn chối bỏ trách nhiệm nên mới nói bừa như vậy đâu!
- Tôi hiểu, anh không cần bận tâm đến chuyện này nữa, cũng không cần bồi thường gì hết. Tôi sẽ điều tra việc này, anh chỉ cần phối hợp với người của tôi là được!
- Vâng, nhất định rồi! Cảm ơn Vương tổng. Anh nghỉ ngơi nhé! Tạm biệt anh!
Điện thoại vừa tắt máy, trong đầu Ảnh Quân chợt suy nghĩ mông lung. Nếu theo lời của Hàn Thanh vừa rồi, ắt hẳn đây không phải là tai nạn tình cờ, mà là có sự sắp đặt. Nhưng đối tượng kẻ đó nhắm tới là Tư Hạ, không phải anh. Tư Hạ thì có thù hằn với ai đến nỗi phải hãm hại cô ấy như vậy? Cô ấy chỉ vừa về nước thôi, còn không có bao nhiêu người biết cô ấy hiện đã trở về. Dù là thế nào đi nữa, đụng đến cô, anh tuyệt đối không bỏ qua. Suy tính gì đó, anh nhanh chóng gọi điện cho Cao Lãng.
***
Tư Hạ sau nụ hôn đó thì xấu hổ, không dám gặp Ảnh Quân. Mãi đến trưa cô mới lú mặt ra khỏi phòng để mang thức ăn cho anh và cho anh uống thuốc. Sau đó, cũng lấy cớ về phòng làm việc, không dám nán lại lâu. Anh thì không vui lắm vì thấy cô có vẻ trốn tránh mình. Không phải chứ? Chỉ có một nụ hôn thôi mà làm cô sợ thế sao? Bé con này chưa lớn thật mà!
Gần đến giờ ăn tối, Tử Sâm và Lộ Khiết cũng về đến nhà. Lộ Khiết nghe tin muốn ngay lập tức về ngay, nhưng hôm qua đã trễ, hơn nữa bên nhà cô còn có việc, nên Tử Sâm bảo cô ở lại, một mình về trước xem sao. Tử Sâm lúc này vào phòng gặp Ảnh Quân, còn Lộ Khiết vào bếp phụ mọi người chuẩn bị buổi tối.
- Anh thế nào rồi? – Tử Sâm ân cần thăm hỏi.
- Anh không sao, chỉ là hai mảnh gạch vỡ có thể làm gì được anh chứ!
- Em biết anh thân thể cường tráng rồi, nhưng bị thương thế cũng phải cố gắng tịnh dưỡng mới mau lành được.
Hai người lại trò chuyện thêm đôi ba câu, chủ yếu là Tử Sâm hỏi han vết thương của Ảnh Quân, cũng không quên cảm ơn anh đã cứu tiểu bảo bối Diệp gia.
Ảnh Quân trầm tư suy nghĩ một lát, không biết có nên đem chuyện anh vừa nghe được nói lại cho Tử Sâm không, dù gì đi nữa chuyện này liên quan đến tính mạng của Tư Hạ. Nhưng Tử Sâm khá nóng tính, đặc biệt là những chuyện liên quan đến em gái mình. Chỉ sợ là anh không giữ được bình tĩnh gây chuyện lung tung. Nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng anh vẫn quyết định nói hết cho Tử Sâm nghe.
- Theo anh thấy, có vẻ chuyện tai nạn vừa rồi ở công trường không phải là ngẫu nhiên, mà là cố ý sắp đặt.
Sau đó anh đem chuyện Hàn Thanh nói đem kể lại cho Tử Sâm nghe. Đúng như dự đoán của anh, Tử Sâm suýt không kiềm được cảm xúc của mình khi biết em gái mình bị người ta tính kế hãm hại, chút nữa thôi, nếu không có Ảnh Quân ở đó, e là Tư Hạ lành ít dữ nhiều.
- Anh à, là ai, là ai lại hãm hại em gái em? Con bé trước nay chưa từng gây thù với ai!
- Đó cũng là chuyện anh đang nghĩ. Ai lại có thể thù hằn với Tư Hạ đến thế! Muốn biết được chân tướng, chỉ có cách tìm ra kẻ xấu đó thôi!
- Đúng vậy, nhất định phải tìm cho ra hung thủ, nếu không e là Tư Hạ vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
- Cậu nói đúng! Anh chắc chắn bắt kẻ đó trả giá. Đợi lát nữa bạn anh đến đây, chúng ta sẽ bàn tính tiếp. Nhưng trước mắt anh nghĩ chúng ta vẫn nên giấu Tư Hạ chuyện này, cô ấy đã bị dọa lắm rồi, nếu biết được có kẻ hại mình cô ấy chắc chắn không chịu nổi.
***
Sau khi cả nhà ăn tối xong, thì vợ chồng Giai Kỳ, Phương Tuấn Triết, có cả cô bé Hân Nghiêng và Cao Lãng, Vu Quân đến.
Sau khi trò chuyện qua vài câu với gia đình Diệp, cả nhóm đi vào thăm Ảnh Quân, còn cô bé Hân Nghiên đã bị chị dâu và mẹ của Tư Hạ giữ lại, hai người rất thích vẻ bụ bẫm đáng yêu của cô bé.
Tư Hạ lúc này đang cho Ảnh Quân ăn cháo cá. Cô cẩn thận đút cho anh từng muỗng. Nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào trước mắt, ai cũng thở dài, vừa mới ăn tối lại phải ăn thêm cơm chó chất lượng.
- E hèm… chúng tôi ăn tối cả rồi, không có nhu cầu ăn thêm!
Tư Hạ bị mọi người trêu chọc thì xấu hổ không thôi, da mặt cô vốn mỏng mà. Cô vội dí chén cháo vào tay anh, để anh tự ăn. Ngờ đâu da mặt anh thì dày đến nỗi uy hiếp cô nếu không đút tiếp cho mình thì sẽ không ăn nữa.
Cao Lãng còn dụi mắt vài lần để xem có phải là Vương Ảnh Quân cao ngạo, lạnh lùng bạn của anh không. Còn Giai Kỳ thì cứ tủm tỉm cười, cô nhất định đem chuyện này kể cho hội chị em của cô biết. Vu Quân thì không chịu nổi nữa lên tiếng.
- Lão Vương, từ khi nào cậu lại trở thành cái bộ dạng này vậy? Dày dặn tình trường như lão tử còn muốn buồn nôn!
- Đúng đấy, cậu bị thương ở lưng hay ở não thế hả?
Ảnh Quân không nói gì cả, chỉ ném một cái nhìn chết chóc cho hai tên nhiều chuyện kia, ý bảo “khôn hồn thì im ngay”. Chỉ thương Tư Hạ, lúc này mặt lại đỏ như tôm luộc, không dám nhìn mặt mọi người, cứ cúi đầu đút cho anh ăn tiếp từng muỗng cháo. Đúng lúc đó, có một giọng nói dễ thương lanh lảnh phát lên.
- Cậu… cậu… con nhớ cậu!
Bé Hân Nghiên sau khi thấy cậu hai thì vui mừng không thôi, định nhào đến ôm lấy anh nhưng bị mẹ cản lại vì lo con bé hiếu động sẽ làm trúng vết thương của anh. Cô bé hờn dỗi phụng phịu.
- Nghiên Nghiên ngoan, cậu đang không khỏe! Con ôm cậu sẽ làm cậu mệt đấy!
- A… cậu ơi, cậu mệt sao, vậy Nghiên Nghiên ngoan, không phiền cậu! Cậu mau khỏe chơi với con…
- Được rồi, không sao, Nghiên Nghiên đến đây với cậu nào!
Ảnh Quân cưng chiều hôn lên chiếc má bánh bao của cô bé, không quên dỗ dành.
- Con ngoan, đợi vài hôm cậu khỏe sẽ đưa con đi chơi nhé, có chịu không?
- Dạ, chịu ạ, cậu hứa nhé ạ!
- Ừ móc ngoéo nào... Được rồi, giờ con đi ra ngoài chơi với mẹ và dì Tư Hạ nhé… - Nói rồi anh quay sang nói với Tư Hạ. - Em đưa con bé ra ngoài chơi, và nói Tử Sâm vào đây, bọn anh có chuyện riêng cần bàn.
Hân Nghiêng đã đi theo mẹ và dì Tư Hạ ra ngoài chơi. Tử Sâm cũng đã có mặt. Ánh mắt Vu Quân lập tức trở nên lạnh lùng và sắc bén làm người khác phải khiếp sợ. Lúc này Cao Lãng thấy đã đến lúc bàn chuyện chính bèn lên tiếng.
- Lão Vương, chuyện lúc sáng cậu nói có chắc không?
- Nhưng ai lại dám ngang nhiên nhắm vào anh chứ, anh vợ?
- Không phải nhắm vào tôi, mà là Tư Hạ!
- Cái gì, Tư Hạ?
Ảnh Quân lúc này đem hết mọi chuyện, từ chuyện ở công trường đến chuyện của Hàn Thanh kể lại đầu đuôi. Nói đến đâu, sắc mặt anh trông giận dữ đến đó, anh thề phải tìm bằng được kẻ dám đụng vào người của anh.
- Chết tiệt, ngang nhiên dưới mũi cậu mà làm những chuyện như thế! Cứ yên tâm giao cho bọn này. Chúng tôi nhất định tìm được kẻ chán sống đó đem về cho cậu xử lý!
Cao Lãng tức giận vung tay vào tường. Kẻ nào dám to gan làm hại đến những người xung quanh anh, Tư Hạ là người phụ nữ của anh em vào sinh ra tử với anh, anh nhất định bắt kẻ đó quỳ dưới chân anh em của anh mà chịu tội.
- Lão Vương an tâm tịnh dưỡng đi, để tôi cho người nghe ngóng bên đó.
- Có lẽ sẽ khó cho các cậu, vì khu vực tai nạn không có camera.
- Khó mấy em cũng sẽ tìm cho ra kẻ hãm hại em gái em... Đúng rồi, em có quen người giám sát dự án bên đó, em sẽ dò hỏi xem có manh mối gì không! - Tử Sâm cũng lên tiếng đầy quyết tâm.
- Được, vậy thì tốt!