Trong thời gian Tư Hạ ở nhà chăm sóc cho Ảnh Quân thì Hi Văn vẫn ngày ngày bận rộn trong đống công việc. Hôm nay cô còn phải cùng chủ tịch tập đoàn đón tiếp vị khách từ Hàn Quốc. Kể cũng lạ, từ khi cô vào làm đến nay đã gần hai tháng mà vẫn chưa một lần gặp mặt chủ tịch. Nghe nói chủ tịch còn trẻ tuổi, nổi tiếng cao ngạo và lạnh lùng, trước nay ít để lộ thông tin với truyền thông. Hôm nay lần đầu được diện kiến, cô cũng có chút mong đợi.
Thế nhưng ngàn vạn lần cô cũng không thể ngờ được mình sẽ gặp chủ tịch trong một hoàn cảnh trớ trêu. Xe cô đang đi trên đường thì bị va chạm bởi một chiếc xe khác. Cũng may chỉ là va chạm nhẹ, không có nguy hiểm gì cho cả hai bên. Nếu là cô của trước kia sẽ mặc kệ mà bỏ qua, vì bản tính nhút nhát không dám động chạm đến ai. Nhưng cô của bây giờ đã khác, từ khi chơi chung với Tư Hạ và Cảnh Nghi, cô ngày càng mạnh mẽ và không bao giờ bỏ qua cho ai đụng đến quyền lợi của mình.
Cô nhanh chóng mở của xe bước xuống, quan sát xem xe mình có bị trầy xước ở đâu không, rồi vội vàng chạy đến chiếc xe đằng sau. Tài xế cũng đã nhanh chóng xuống xe để hỏi han tình hình của cô.
- Xin lỗi cô\, cô không sao chứ?
- Không sao\, nhưng xe tôi thì có sao đấy! Anh chạy xe sao không chú ý gì thế?
- Xin lỗi\, để tôi bồi thường cho cô!
- Được rồi\, anh lái xe cho người ta cũng vất vả\, không có bao nhiêu tiền\, trầy xước nhẹ tôi có thể lo được!
Nói rồi cô toan bước đi thì người đàn ông từ nãy giờ ngồi quan sát cô trên xe bỗng bước xuống lên tiếng.
- Không được\, tính tôi không thích nợ ai bao giờ\, tôi sẽ bồi thường cho cô.
Cô có chút bất động khi nhìn anh, trời ạ người gì mà cao ráo lực lưỡng, làn da bánh mật mạnh mẽ, lại còn gương mặt góc cạnh nam tính kia! Nhìn một hồi, biết mình có vẻ hơi thất thố, cô thu lại vẻ mê trai của mình.
- Anh là ông chủ đấy à? Nhưng mà được rồi\, tôi cũng không phải kiểu người hẹp hòi.
- Cô đừng để tôi áy náy.
- Anh phiền thật đấy\, không phải ai cũng ham tiền của anh đâu\, hơn nữa tôi sắp muộn giờ rồi… thôi tôi đi đây!
Thấy cô vội bước đi, anh nhanh chóng níu tay cô lại, đưa cho cô tấm danh thiếp, bảo cô liên lạc lại cho mình. Hi Văn có hơi khó chịu vì bị làm phiền, nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự nhận lấy danh thiếp rồi quay đi.
Hi Văn vội khởi động xe đến tập đoàn, cô mà đến muộn là không xong mất. Bên này, nhìn theo bóng cô khuất dần, Cao Lãng chợt nở nụ cười thần bí.
Hi Văn cuối cùng đã đến nơi, cô chuẩn bị nhanh các giấy tờ và văn kiện cần thiết để chuẩn bị làm việc. Đúng mười lăm phút sau, đối tác nước ngoài cũng đã đến. Cô nhanh chóng đi đón tiếp. Nhưng nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh đối tác Hàn Quốc, cô cảm thấy bản thân mình sắp không xong rồi.
Trời ơi là người đàn ông khi nãy, anh ta đến đây làm gì? Nhưng cho dù đến làm gì đi nữa, thấy anh ta đang đứng trong đội ngũ tiếp đón đối tác, chắc chắn cũng không phải dạng vừa rồi. Vậy mà vừa rồi cô còn lên mặt với anh…
Đang đổ hết mồ hôi hột, thì trợ lý bên cạnh người đàn ông đó lên tiếng gọi cô làm cô choàng tỉnh. Cố nở ra một nụ cười gượng gạo đi đến đó.
- Chủ tịch\, cô ấy là Hạ Hi Văn\, là phiên dịch mới của tập đoàn chúng ta. Hôm nay cô ấy sẽ đảm trách công việc này.
Từng lời nói nhẹ nhàng đơn thuần của trợ lý nói ra mà Hi Văn nghe thấy như từng lời phán tội dành cho mình vậy. Chủ tịch… người mà cô dám lên mặt lớn giọng là chủ tịch trong truyền thuyết của cô, những ngày tháng tiếp theo của cô làm sao đây? Mà cũng chẳng biết có còn ngày tháng tiếp theo không, e là chỉ hôm nay đời cô coi như tàn… Hết rồi, hết thật rồi…
- Nè Hi Văn\, cô làm gì thế\, mau tập trung làm việc!
Lúc này Hi Văn mới choàng tỉnh. Cô sượng trân nhìn Cao Lãng, cố nở nụ cười thân thiện. Còn anh nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của cô thì không thể nhịn nổi cười.
- Thưa chủ tịch\, tôi là người phụ trách hôm nay ạ!
- Được rồi\, làm cho tốt!
- Dạ vâng ạ!
Nói rồi cô bắt đầu công việc của mình, làm công tác phiên dịch cho cả hai bên. Một khi bước vào công việc, cô bỗng trở nên chuyên nghiệp lạ thường, làm cho mọi người phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Sau khi xong xuôi mọi việc, cô thở hắt ra một hơi, vội né tránh Cao Lãng. Giờ chỉ mong ông trời thương xót cho cô tiếp tục công việc này, đừng để cô bị đuổi vì một lý do hết sức tào lao.
Trong khi cô đang lo sợ đủ thứ thì Cao Lãng bên đây lại vô cùng thích thú. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, anh thấy có chút quen mắt, dường như đã từng gặp. Chính vì vậy, anh đã cho người điều tra cô. Chỉ là không ngờ cô lại là nhân viên của anh. Tốt rồi, anh đã tìm thấy hứng thú cho cuộc đời mình rồi.
Một bên là con mồi, một bên là người đi săn, ai cũng có những mưu tính của riêng mình. Nếu Hi Văn suy nghĩ đủ đường để có thể giữ lại công việc của mình thì Cao Lãng lại suy tính làm thế nào để những ngày tháng sắp tới thú vị hơn.
Đang vui vẻ với những suy tính của mình thì bất chợt thư ký của anh bước vào, đưa cho anh thứ anh cần.
- Thưa chủ tịch\, đây là toàn bộ thông tin về cô Hạ Hi Văn.
- Cậu làm việc rất nhanh chóng\, rất tốt!
- Việc tôi nên làm ạ! Nếu không có gì nữa\, tôi xin phép.
Còn lại một mình trong phòng, Cao Lãng bắt đầu chầm chậm đọc từng dòng chữ trên hồ sơ tư liệu của Hi Văn. Hạ Hi văn, hai mươi tuổi, ba rượu chè, bài bạc, thường xuyên đánh đập hành hạ vợ con, gây nợ nần bắt vợ con gánh, hiện ở tù vì bài bạc, cá độ và bạo hành gia đình. Hiện cô sống với mẹ. Lúc nhỏ từng bị hiếp đáp và coi thường vì hoàn cảnh gia đình. Năm mười ba tuổi, bị chủ nợ của ba gây khó dễ, suýt chút bị bắt về trừ nợ, nhưng lúc đó may mắn được một người lạ giúp đỡ.
Đọc đến đây, anh bỗng cảm thấy một đoạn ký ức ùa về. Anh trầm ngâm một lúc rồi khẽ nở một nụ cười nhẹ. “Hi Văn sao? Thì ra cô nhóc lúc đó là em! Thảo nào tôi lại thấy em quen thế!”
Anh lại tiếp tục đọc. Hạ Hi Văn – cô gái thông minh, xinh đẹp, tính tình gần gũi, tốt bụng, là bạn thân của Diệp nhị tiểu thư, Diệp Tư Hạ. Mười sáu tuổi sang Mỹ du học cùng Diệp Tư Hạ. Hai mươi tuổi hoàn thành xong chương trình đại học, trở về nước gần hai tháng nay.
“Trái đất này đúng là tròn, xem ra chúng ta có nhiều cơ hội gặp nhau rồi, Hi Văn của tôi!” Cao Lãng vừa nhủ thầm vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Gấp lại hồ sơ về cô, anh gõ gõ những ngón tay thon dài xuống bàn. Anh là đang định trêu chọc cô một chút. Nghĩ là làm, anh bấm phím gọi xuống bộ phận phiên dịch, yêu cầu cô lên phòng chủ tịch gặp anh.
Hi Văn sau khi nghe được anh muốn gặp cô thì cảm thấy run sợ, đời cô kể như tàn, nhưng không biết tàn như thế nào, liệu tấm thân này còn nguyên vẹn không? Cô vừa đi vừa cố gắng mỉm cười trấn an mình, nhưng nụ cười của cô y như đang mếu, chân cô thì như có cục tạ mấy chục ký ghim lại, thật sự không thể đi nổi.
Cuối cùng thì cô cũng đứng trước cánh cửa số phận của mình. Cô thầm hỏi bước vào cánh cửa đó, thiên đàng hay địa ngục chờ đón cô? Lấy hết can đảm, cô gõ cửa phòng. Rất nhanh chóng, anh ra lệnh cho cô bước vào.
Hi Văn chầm chậm bước vào. Trái ngược với cô đang căng thẳng, anh vẫn ung dung. Cô khẽ ngước lên nhìn anh, trông anh hiện giờ như một vị phán quan chuẩn bị xét xử. Lấy hết dũng khí, cô cúi gập người, tuôn ra một tràng những câu nói mong có thể cứu vớt được cuộc đời cô.
- Thưa chủ tịch\, tôi xin lỗi chuyện lúc sáng ạ! Lúc đó tôi không nên cư xử như vậy với chủ tịch ạ! Mong chủ tịch rộng lượng bỏ qua cho cho tôi ạ!
Cao Lãng nhịn cười trước dáng vẻ hiện tại của cô, anh cố làm ra vẻ nghiêm nghị, đứng lên tiến về phía ghế sofa và khoát tay ra hiệu cho cô ngồi.
Hi Văn nghe theo lời anh, chầm chậm ngồi xuống ghế, lòng vẫn không thôi lo lắng.
- Cô có vẻ sợ tôi lắm nhỉ? Nhìn tôi hung dữ vậy sao?
- Không… không phải ạ… chỉ là… tôi… tôi thấy mình không nên cư xử như thế… xin chủ tịch… bỏ qua ạ!
- Tôi không phải là người hẹp hòi. Với lại\, tôi cũng thích sự thẳng thắn và mạnh mẽ của cô Hạ.
- Dạ… anh nói gì ạ?
- Tôi nói... tôi thích dáng vẻ lúc sáng của cô Hạ!
- Vậy… vậy chủ tịch không sa thải tôi ạ?
- Sa thải? Sao tôi phải sa thải một nhân tài như cô đây? Cô nghĩ nhiều rồi!
Nghe đến đây, Hi Văn như trút được gánh nặng trong lòng, cô thở phào nhẹ nhõm, thần sắc cũng tươi tỉnh hơn.
Cao Lãng lại nói tiếp.
- Tôi gọi em lên đây là có việc cần em giúp\, xem như đền bù phí tổn thất tinh thần em đã gây ra cho tôi.
- Sao… sao cơ ạ\, phí tổn thất tinh thần? Anh… muốn tôi làm gì ạ? – Hi Văn có hơi do dự.
- Làm bạn gái của tôi!
- Bạn gái ạ? Chủ tịch… chủ tịch… đùa vui thật ha ha…
- Tôi nghiêm túc\, nhưng em cũng đừng căng thẳng\, tôi là muốn em giúp đóng giả làm bạn gái của tôi để đi gặp ông nội tôi.
- Dạ? Nhưng… nhưng sao lại là tôi ạ? Tôi… chắc không làm được đâu ạ… - Hi Văn trố mắt kinh ngạc nhìn vị chủ tịch trước mặt.
- Em nhất định được\, vì em rất giống mẫu phụ nữ mà tôi thích! Ông tôi cũng nhất định thích em. Chỉ cần giúp tôi đối phó với ông lần này thôi\, vì tôi chán điệp khúc đi xem mắt của ông tôi lắm rồi!
- Dạ… nhưng dù vậy cũng không được ạ… tôi không giỏi những việc thế này đâu ạ!
- Em chỉ cần phối hợp với tôi là được! Hay là… em có bạn trai rồi\, nên sợ anh ta ghen?
Hi Văn vội xua xua tay phản bác.
- Không… không ạ\, tôi không có bạn trai ạ… chỉ là… chỉ là…
Cao Lãng không đợi Hi Văn nói hết câu đã chốt hạ vấn đề một cách nhanh gọn và có chút cường thế.
- Vậy thì tốt rồi\, tôi xem như em đồng ý giúp tôi nhé! Chuyện đã xong\, em cứ làm việc đi\, tôi sẽ nhắn cho em biết việc cụ thể!
- Ơ… tôi… chủ tịch…
Cao Lãng giả vờ nghe điện thoại của đối tác, để mặc Hi Văn cứ ú ớ, không biết nên thế nào. Đây rõ ràng là ép buộc mà! Cô bất giác thấy mình vừa bị rơi vào bẫy! Về đến nơi làm việc cô vẫn chưa thoát ra được trạng thái ngẩn ngơ, cô còn không biết làm thế nào mình về được phòng.