Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kết thúc cuộc gọi với Tử Sâm không lâu, thì có người giao hàng đến. Ảnh Quân nhanh chóng ra nhận hàng, còn Tư Hạ ngơ ngác, không biết mới sáng ra mà có ai giao cái gì đến vậy nhỉ?

Thắc mắc của Tư Hạ nhanh chóng được giải đáp khi thấy anh tay xách hai túi to đi vào. Thì ra là anh đặt đồ ăn sáng. Cũng phải, trong nhà không còn gì để nấu ăn nữa. Nhắc mới nhớ, lát nữa, cô phải bảo anh đưa đi siêu thị mới được.

Cả hai bày biện thức ăn lên bàn, rồi cùng nhau thưởng thức. Tư Hạ chợt thấy một hương vị quen thuôc, khiến cô suýt xoa.

- Ưm… đồ ăn này… là ở nhà hàng mà em từng say rượu sao?

- Đúng vậy, đó là nhà hàng của anh.

- Ở thành phố này, còn gì không phải của Vương gia nhà chú không?

- Chắc có lẽ còn, nhưng rất ít đấy.

- … - Tư Hạ cạn ngôn, cô cũng xuất thân từ Diệp gia danh giá, nhưng mà nói về độ giàu có hình như cô thua xa người đàn ông trước mặt này rồi.

Tư Hạ lại thắc mắc rằng sao anh chỉ ở có một mình trong căn nhà rộng thế này, không còn ai chăm lo chuyện nhà cửa nữa sao. Anh chỉ cười, rồi khẽ đáp.

- Ừ, lúc trước có vú nuôi của anh, ở đây nấu nướng và có người đến dọn dẹp. Nhưng bên nhà chính Vương gia giờ chỉ còn mình ông nội, nên vú ở lại bên đó để lo cho ông. Sau đó anh thuê người đến vừa nấu ăn vừa dọn dẹp hàng ngày, nhưng xong việc thì về, không ở lại. Vì anh không thích trong nhà có người lạ.

Tư Hạ bất giác cảm thấy thương cảm Ảnh Quân vô cùng.

- Chú ở một mình trong căn nhà rộng lớn này chắc cô đơn lắm…

- Bây giờ chẳng phải còn có em sao?

Ảnh Quân vừa nói vừa nắm lấy tay Tư Hạ. Ánh mắt anh nhìn cô ấm áp và yêu thương. Cô cũng đáp lại anh bằng nụ cười dịu dàng. Cô nhất định sẽ luôn bên cạnh anh, sẽ không để anh cô đơn nữa!

Trong đôi mắt anh lúc này chỉ có hình ảnh của một mình cô. Mối quan hệ của cả hai đã được xác định, vậy cũng đã đến lúc đưa cô đi gặp người nhà của anh.

- Lát nữa anh sẽ đưa em về gặp ông nhé! - Anh nắm chặt tay cô nói.

- Gặp ông sao? Em… thấy hơi sợ...

- Sợ gì chứ? Trước đây em cứ quấn lấy ông còn gì.

- Nhưng lúc đó em với thân phận khác, còn bây giờ…

- Đừng lo, ông sẽ không phản đối chúng ta đâu. Trước nay, gia đình anh không bao giờ can thiệp vào việc của anh.

Tư Hạ có chút lo lắng, nhưng thấy thái độ khẳng định chắc nịch của Ảnh Quân cuối cùng cũng xuôi theo.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Tư Hạ nhanh chóng lên thay quần áo. Cô chọn cho mình một bộ đầm màu trắng đơn giản và kín đáo. Dù gì cũng là ra mắt người lớn, vẫn nên chỉnh chu và lịch sự. Màu trắng tinh khôi càng làm tôn lên nét đẹp thuần khiết của cô, khiến anh nhìn cô mãi chẳng rời được.

- Chú… chú… em mặc bộ này không ổn sao? – Thấy Ảnh Quân cứ nhìn mình chằm chằm, Tư Hạ vội lên tiếng.

- Không, đẹp lắm. Rất hợp với em. Chúng ta đi thôi! - Ảnh Quân thu lại ánh mắt đắm đuối của mình rồi dắt tay cô đi.

Cả hai đến một trung tâm thương mại lớn để mua quà cho ông nội Vương. Tư Hạ tìm mua mấy hộp trà ngon tặng ông. Khi đã ưng ý với kết quả mua sắm của mình, cả hai cùng đến nhà chính của Vương gia.

Xe dừng trước một căn biệt phủ rộng lớn, kết hợp giữa kiến trúc xưa và hiện đại. Nhìn vào có cảm giác như một tòa lâu đài cổ kính nhưng lại mang phong cách rất mới mẻ. Nơi đây vô cùng yên tĩnh và thanh bình, vì đã tách biệt khỏi khu trung tâm ồn ào, náo nhiệt ngoài kia.

Tư Hạ hít một hơi thật sâu trước khi chính thức gặp mặt ông. Nhìn thấy anh và cô, người làm nhanh chóng mở cửa. Ông nội đang ngồi đánh cờ với quản gia Lâm Minh Thành, quản gia lâu năm. Cả nhà ông, bao gồm cả vợ ông, Lộ Tuyết - là vú nuôi của Ảnh Quân đều được Vương gia cưu mang. Hai vợ chồng ông đều không có con cái, cho nên luôn xem hai anh em Ảnh Quân và Giai Kỳ như con ruột.

Nghe tiếng anh gọi, cả hai mới giật mình nhìn lên và vô cùng vui mừng vì lâu rồi anh mới về lại nhà chính. Ông nội Vương - Vương Sở Tiêu, từng là Chủ nhiệm Tổng cục chính trị Quân đội nhân dân. Ông là người công chính, liêm minh, quang minh, lỗi lạc, được người người kính trọng.

Năm nay đã bảy mươi tám tuổi, dù đã rút về nghỉ hưu nhưng vẫn là người tham gia tư vấn, tham mưu cho lớp trẻ. Chính vì vậy mà ở ông toát lên vẻ uy nghiêm, oai phong, khiến cho người ta có vẻ hơi e dè. Nhưng thật tâm, ông là một ông lão rất vui tính và dễ gần, trái ngược với vẻ ngoài.

- Ông nội, chú Lâm, con về rồi.

- Ai da, cái thằng này, mày còn biết đường về thăm thân già này hả? - Vừa nhìn thấy Ảnh Quân, ông nội Vương đã mắng.

- Bác à, bác đừng trách Ảnh Quân, nó bận rộn công việc mà. Hơn nữa, nhà ta có khách kìa! - Quản gia Lâm chỉ về phía Tư Hạ.

- Dạ con chào ông nội, con chào chú Lâm ạ! - Tư Hạ lễ phép.

- Cô bé này là… - Ông nội đánh ánh mắt về phía Ảnh Quân.

- Ông không nhớ à? Lúc nhỏ cô ấy hay quấn lấy ông đòi ông kể chuyện trong quân đội lắm đấy!

- A… Tiểu Hạ… Tiểu Hạ đáng yêu của ta, đúng không?

Tư Hạ đáp dạ, rồi hỏi han sức khỏe của ông. Sau đó lại nói việc công việc bận rộn nên dù về nước được thời gian rồi mà cô vẫn chưa đến chào hỏi ông được.

Ông nội Vương xua xua tay, khảng khái đáp.

- Không sao, không sao, bọn trẻ các con, ta biết là luôn tham công tiếc việc mà. Nào, nào vào đây ngồi, vào đây ngồi đi con!

Vương Ảnh Quân nhìn theo một màn ông ông cháu cháu trước mặt mà cảm thấy như Tư Hạ mới là cháu gái ruột, còn anh chỉ là người dưng. Rõ ràng vừa rồi còn trách anh không về thăm, vậy mà lại ra vẻ thông cảm với cô, còn niềm nở thân thiết thế kia. Anh lắc đầu tỏ vẻ bất mãn, rồi cũng tiến đến ngồi cạnh Tư Hạ.

- Ông nội à, ông đừng chiếm lấy bạn gái con như vậy! – Anh vừa nói vừa đưa tay ôm cô vào lòng, khiến cô bối rối không thôi, đưa tay huých huých vào eo anh, nhưng cũng chẳng thể làm được gì anh.

- Bạn gái? – Cả quản gia Lâm lẫn ông nội đều cùng bất ngờ thốt lên.

- Sao hai người ngạc nhiên vậy?

- Tiểu Hạ, nói cho ông nghe, thằng nhóc thối này uy hiếp con đúng không? Nếu không, sao một đứa mặt than như nó lại được con để mắt tới chứ?

Tư Hạ thì không nhịn nổi cười, còn ai kia thì đang đen mặt.

- Dạ, chú ấy không có uy hiếp con đâu ạ. Chúng con… chúng con yêu nhau thật ạ!

Ông nội Vương nghe Tư Hạ nói thế, trong lòng không khỏi vui mừng. Ông rất quý Tư Hạ, giờ con bé còn làm cháu dâu ông thì còn gì bằng. Nhưng nghe Tư Hạ gọi cháu trai ông là chú, ông thấy có chút thú vị. Chưa kịp trêu chọc thì chú Lâm đã lên tiếng trước.

- Chú? Tiểu Hạ, con gọi Ảnh Quân là chú à? - Quản gia Lâm không khỏi phì cười.

- Dạ… tại con quen ạ… trước đây con toàn gọi như vậy…

- Được, con gọi nó như vậy đúng rồi, nó đã già lắm rồi! Khà khà. - Ông nội Vương thích chí khi hạ bệ được thằng cháu trai đáng ghét của mình.

- Dạ… dạ… mà suýt nữa con quên rồi, con có quà tặng ông nội ạ!

Cô vừa nói vừa đánh mắt nhìn về phía anh, cảm nhận luồng khí đáng sợ tỏa ra từ anh. Cô rùng mình, sao lại có cảm giác không lành vậy nhỉ? Cô vội đánh lảng sang chuyện món quà. Còn chú Lâm thì vội tìm cách đánh bài chuồn bằng cách bảo vợ chuẩn bị thức ăn.

- Được, được, mau đi nói với Lộ Tuyết làm nhiều đồ ăn một chút.

Ông nội nói rồi nhanh chóng quay sang trò chuyện với Tư Hạ tiếp. Còn bảo cô sau này không cần phải quà cáp khách sáo như thế.

Tư Hạ đáp không sao, chỉ là nghe nói ông thích uống trà nên tìm mua mấy loại trà ngon biếu ông thôi. Cô còn cẩn thận chu đáo hỏi ông nội Vương có thích hay không.

Ông nội Vương vui vẻ gật đầu bảo thích. Quà của cháu dâu tặng, có thể không thích sao chứ!

- Con đúng là cháu gái yêu quý của ta, chứ không như cái thằng kia. Hừ! – Ông nội Vương cảm thẩy chỉ nên có cháu gái là được, không cần cái thằng cháu trai suốt ngày trưng cái mặt lạnh lùng kia.

- Con mang Tiểu Hạ yêu quý của ông về làm quà tặng ông rồi, ông còn muốn gì nữa? - Ảnh Quân nhàn nhạt đáp, anh đã quá quen với thái độ này của ông nội.

- Hừ. Đây chính là chuyện đúng đắn nhất mà con làm được đấy! – Ông nội Vương không chút nể mặt cháu trai mình.

Thái độ ông nội liền đổi khác, mềm mỏng và cưng chiều hơn khi quay sang nói chuyện với Tư Hạ.

- Ta thật sự vui lắm khi thằng Quân nhà ta quen được con. Chúng ta thân lại càng thân rồi. Hôm nào ta phải đến Diệp gia thăm hỏi mới được. Còn nữa, thằng nhóc kia dám ức hiếp con, con phải nói với ta đấy! Ta sẽ xử lý nó cho con!

Ông nội cứ luyên thuyên với Tư Hạ hết chuyện này đến chuyện khác. Ảnh Quân có cảm giác Tư Hạ yêu dấu của anh bị giành mất, trong lòng khó chịu vô cùng. Không được, anh phải tìm thêm người đến đỡ đạn cho anh và cô thôi. Nghĩ là làm, anh liền mở điện thoại ra, nhắn tin cho ai đó.

Câu chuyện của ông nội vẫn còn tiếp diễn mãi. Trong đó, cháu gái ruột Tư Hạ thì cái gì cũng đẹp, cũng tốt, chỉ có thằng cháu trai lụm ngoài bãi rác kia là xấu tính thế này thế nọ. Hai người vui vẻ, cười nói, một người mặt đen như đít nồi.

Nhấn Mở Bình Luận