Vừa xuống tới cầu thang, cô đã nhìn thấy ba và anh cô đang ngồi ở sofa phòng khách, mặt nhìn có vẻ căng thẳng, có lẽ công việc ở tập đoàn gặp chút trục trặc rồi.
Lúc này ba cô đang nhìn sấp tài liệu, còn anh cô đang nghe điện thoại, mắt nhìn ra phía trước cửa. Cô âm thầm đi vòng qua sau lưng hai người, không gây ra chút tiếng động, sau đó đặt hai tay lên vai của hai người, ghì chặt hai người lại gần mình, rồi mỉm cười tinh nghịch.
- Là ai làm cho soái lão gia và soái thiếu gia của chúng ta không vui vậy?
Bất giác có người ôm vai mình lại nghe giọng nói quen thuộc đáng yêu, cả hai cha con Diệp lão gia nhanh chóng quay đầu lại. Nhìn thấy Tư Hạ, cơ mặt hai người giãn ra, nụ cười lúc này mởi mở trên môi.
- Tiểu Hạ, tiểu bảo bối của ta! Chỉ là chút chuyện ở tập đoàn, không sao bọn ta giải quyết được! Con về lúc nào thế? Mau mau lại đây ngồi với ba nào!
Diệp lão gia - Diệp Lập Tân, chủ tịch tập đoàn đa quốc gia Diệp Trình - chuyên về lĩnh vực tiêu dùng, một trong tứ đại tập đoàn cùng làm mưa làm gió trong và ngoài nước cùng với tập đoàn Thiên Phong.
Ông vô cùng cưng chiều, thương yêu cô công chúa nhỏ này của ông, bốn năm cô đi du học, ông nhớ cô vô cùng, chỉ cần sắp xếp được thời gian là bay sang Mỹ để gặp cô.
Tư Hạ nghe lời ba, chen vào chính giữa ba mình và anh trai để ngồi. Anh trai cô - Diệp Tử Sâm cốc nhẹ lên đầu cô một cái, giọng cưng chiều:
- Con bé này, lớn rồi mà vẫn như con nít thế hả? Mà về lúc nào sao không nói trước để anh cho người đến đón hả?
- Ai da, anh vẫn cứ thích cốc đầu em như thế hả? Ba, ba xem anh lại ăn hiếp con! Hic! - Tư Hạ nũng nịu nắm lấy cánh tay ba cô.
- Cái thằng này, đánh như thế em con nó bị ngốc đi thì ai dám lấy nữa? Lúc đấy chúng ta phải tốn cơm nuôi nó nữa đấy! - Diệp lão gia lên tiếng trêu chọc cô.
- Ba, ba…! Ba chọc con! - Tư Hạ bĩu môi, ra vẻ hờn dỗi, bên đây thì Tử Sâm đang ngồi cười khúc khích.
Đúng lúc đó, Diệp phu nhân từ dưới bếp đi lên, mang theo ba ly nước cam cho ba cha con cô, bà cất giọng như đang trách yêu ba cha con.
- Ba cha con nói gì mà vui vẻ náo nhiệt vậy hả? Tính cho mẹ ra rìa sao?
- Đâu có, nào dám cho em ra rìa, anh và Tử Sâm đang chọc ghẹo Tiểu Hạ thôi.
Diệp lão gia nịnh nọt vợ mình, ngoài con gái ra thì vợ ông là người ông thương yêu, cưng chiều nhất. Vừa nói, ông vừa đón lấy đi nước cam trên tay bà, nhìn bà trìu mến.
- Ha, xem ra mấy năm nay cực khổ cho anh rồi, cứ ăn cẩu lương suốt thế này! - Tư Hạ vỗ vỗ vai anh trai, ra vẻ an ủi.
- Đúng vậy, từ giờ có em cùng ăn với anh rồi, anh cũng đỡ bội thực hơn! - Tử Sâm phụ họa theo, làm hai bậc phụ huynh phải lườm nguýt.
Nói chuyện một hồi, Tư Hạ nhớ ra phải đưa quà cho ba và anh trai. Cô liền lấy ra hai chiếc vòng tay gia đình đưa cho hai người họ.
- Cái gì thế con? – Diệp lão gia cầm món đồ trên tay ngắm nghía rồi hỏi.
- Vòng tay thông minh đấy ba. Nó có thể kiểm soát được sức khỏe của ba thông qua việc đo lường huyết áp, tim mạch, đặc biệt là khi ba tức giận hoặc ở trạng thái cảm xúc cao, nó sẽ tự động sáng đèn lên để nhắc nhở ba.
- Ồ hay đấy, em cũng làm được việc nên trò nhỉ? – Tử Sâm ra vẻ gật gù.
- Anh này, sao cứ trêu em thế! Nói cho anh biết, cái này là do em thiết kế đấy nhé, không có ai đụng hàng được đâu!
Thấy con trai cứ một tiếng là trêu chọc con gái cưng, Diệp lão gia vội lên tiếng.
- Cái thằng kia, suốt ngày trêu em con, con bé nó giỏi giang thế kia!
- Ba đúng là thiên vị, lúc nào cũng mắng con! – Tử Sâm ra vẻ không phục.
- Cái thằng… có tin ta đánh con không… - Nói rồi, ông lại quay sang con gái bảo bối. - Nhưng bảo bối, con về sớm hơn dự định à? Ta nghe nói hai ngày nữa con về cùng Hi Văn mà? - Diệp lão gia vừa uống một ngụm cam vừa hỏi.
Đáp lại lời ba, Tư Hạ vừa nói vừa nháy mắt, ra vẻ đáng yêu, bảo rằng do quá nhớ mọi người và muốn gây bất ngờ nên về sớm chút.
- Được rồi, về là tốt rồi, nhưng em đã gặp ông nội chưa? - Diệp Tử Sâm vừa xoa đầu cô em gái bé bỏng vừa hỏi.
- Em định tắm rửa xong chạy đi tìm ông thì gặp ba và anh về đấy! Bây giờ em đi tìm ông đây, sẵn gọi ông vào ăn tối luôn! Anh hai có muốn đi với em không?
- Anh phải lên xem chị dâu em đã, sẵn tiện tắm rửa, công việc ở tập đoàn khiến anh bù đầu rồi đây! Em cứ đi gặp ông đi! À hôm nay em mới về chắc là mệt rồi, nghỉ ngơi ở nhà đi, vừa hay mai là cuối tuần anh sẽ sắp xếp đưa em đi chơi.
- Dạ oke anh hai! - Tư Hạ giơ tay lên làm ký hiệu oke rồi nháy mắt với anh trai, sau đó nhanh chóng chạy đến biệt uyển.
Biệt uyển này vô cùng rộng lớn, trồng đủ các loại hoa và cây trái, còn có hồ nuôi đủ các loại cá. Tư Hạ và anh trai vô cùng thích nơi này, hai anh em thường xuyên ra đây chơi và chụp ảnh.
Tất nhiên người chụp ảnh là anh trai cô và mẫu chụp ảnh là cô rồi. Cô nhanh chóng nhìn thấy ông nội mình đang ngồi trong khuôn viên.
Nơi này là chỗ để ngồi chơi, đọc sách, thư giãn, có mái che, có bày ra nhiều bộ ghế gỗ. Cô rón rén đi về phía ông, cố gắng không để phát ra tiếng động, ai dè cô bị vấp phải một nhành cây, may mà cô không té, nhưng lại tạo ra tiếng động khiến ông cô nhìn lên.
Ông nội rất nhạy bén, liền nhìn về phía tiếng động. Ông vô cùng bất ngờ, sau đó chuyển sang mừng rỡ khi nhìn thấy cô cháu gái yêu quý của mình.
Không kiềm được vui sướng, ông la lớn khiến mấy ông bạn đang chơi cờ cũng ngước lên nhìn theo.
- Tiểu Hạ, tiểu bảo bối của ta! Tiểu bảo bối của ta về rồi!
Tư Hạ nhìn thấy bạn bè của ông nội, lễ phép cúi đầu chào, sau đó mới quay sang nũng nịu với ông nội.
- Ông ơi, cháu gái về rồi đây! Lần này con không đi nữa đâu! Hic hic!
- Ha ha tốt, tốt lắm, cháu gái của tôi đã về! Cho mấy ông biết đây là cục cưng của Diệp gia tôi đó! – Ông nội hào hứng khoe với mấy ông bạn.
Mấy ông bạn chơi cờ của ông nội cũng là những người có máu mặt trong giới kinh doanh cả. Họ từng đến chơi với ông nội nhiều lần, nên cũng biết mặt Tư Hạ. Chỉ là bốn năm rồi không gặp, cô bé nhỏ năm nào đã trở thành thiếu nữ trưởng thành rồi.
- Chà hôm nay lão Diệp vui rồi! Có bảo bối về cơ mà!
- Đúng vậy, dịp vui của gia đình, thôi thì chúng ta về trước để ông cháu họ còn sum họp!
Nói rồi mấy ông bạn của ông nội Diệp xin cáo từ trước. Tư Hạ thấy vậy cũng choàng tay ông nội, nhắc ông vào nhà dùng cơm.
- Dạ, chúng ta cũng vào nhà thôi ạ! Sắp đến giờ ăn tối rồi, chúng ta vào nhà nói tiếp nhé ạ!
- Được, được, vào nhà thôi! Chúng ta còn nhiều thời gian để nói chuyện mà! Nào đi thôi! - Ông nội Diệp gật đầu đồng ý rồi cùng cô vào nhà.
Khi Tư Hạ và ông nội vào nhà thì đã thấy phòng bếp đang bận rộn sắp xếp đồ ăn lên bàn. Cả một bàn đồ ăn toàn những món cô yêu thích thôi.
Cô nuốt nước miếng ực, nhìn một cách thèm thuồng, mấy năm nay ở nước ngoài, mặc dù cô và Hi Văn vẫn luôn tự nấu ăn, nhưng có một số thức quà quê nhà, nước ngoài dĩ nhiên không có bán. Vậy nên cô rất thèm đồ ăn ở nhà, đầu bếp nhà cô luôn làm hợp khẩu vị cô nhất.
Buối tối đó cả nhà cô cùng quay quần bên nhau đầm ấm, kể cho nhau nghe bao nhiêu là chuyện, tựa như không hề có sự chia xa nào trong mấy năm qua. Ngay lúc này đây, cô thấy mình thật hạnh phúc vì đã được trở về với gia đình, được quây quần đầm ấm bên những bữa cơm, được chuyện trò cùng ông nội, ba mẹ và anh chị.
Nhưng cô cũng nhận ra ông nội đã già hơn nhiều, ba mẹ cô cũng sắp bị thời gian bào mòn rồi. Có lẽ, bốn năm qua cô đã bỏ qua rất nhiều thứ. Cô tự nhủ sau này sẽ dành nhiều thời gian hơn nữa cho gia đình, sẽ cùng mọi người trải qua những chuyện vui buồn thường ngày.