Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chú À, Em Yêu Anh!

Sáng hôm sau, Tư Hạ vẫn đến tập đoàn cùng Ảnh Quân. Nhưng cái khác là, cô và anh không cần đổi vị trí, không cần giả vờ như cô là người lái xe cho anh nữa. Như thế nào thì cứ phô ra như thế đó, không cần che giấu cái gì nữa.

Mọi người có mặt đều chấn động, Vương tổng của họ vậy mà lại tự mình lái xe đưa Tư Hạ đến nơi, lại còn dịu dàng mở cửa xe cho cô bước xuống. Chưa hết, hai người còn tay trong tay, tình chàng ý thiếp sánh bước cùng nhau.

Đây chính là ý của Tư Hạ. Cái gọi là công khai gì đó, không cần nói, chỉ cần hành động là đủ. Tự khắc sẽ có người thay anh và cô xác nhận mối quan hệ mà thôi. Hơn nữa để bọn họ tự mình nhìn thấy rồi xác nhận, vẫn hay hơn là chỉ nghe bọn cô nói suông.

Tư Hạ dù có chút hồi hộp, nhưng nhìn vẻ mặt mọi người cứ đơ hết ra khi cô nói tiếng chào, lại khiến cô không nhịn được cười. Nhưng mà, không biết lát nữa đây sẽ có bao nhiêu phiên bản tình yêu công sở được lan truyền đây.

Ảnh Quân sóng đôi với Tư Hạ đi hiên ngang trước mặt mọi người, trên mặt là ý cười. Anh đã mong chờ cái ngày này lâu lắm rồi. Anh phải cho hết thảy bọn đàn ông trên đời này biết, Tư Hạ xinh xắn, thông minh là bạn gái của anh. Dù một cái liếc mắt thôi, cũng nên biết điều mà thu lại.

Ảnh Quân đưa Tư Hạ lên nơi làm việc bằng thang máy riêng. Đến nơi, còn lưu luyến hôn lên trán cô một cái.

Tư Hạ sững sốt một hồi, không ngờ anh lại còn hôn cô trước mặt mọi người thế này. Mặt cô thoáng chốc đỏ ửng lên, hối thúc anh mau đi làm việc.

Trước khi rời đi, Ảnh Quân còn không quên ngọt ngào dặn dò.

- Ngoan, chiều sẽ đón em về.

Ngay – lập – tức – tất cả như bùng nổ, trời ơi, Vương tổng của họ, đang hôn cô thư ký, lại còn cái giọng nói ấm áp dịu dàng kia. Hai người vậy mà còn công khai, lại còn thản nhiên bón cơm chó như vậy!

Thấy mọi người cứ nhìn mình không che nổi sự bất ngờ, thậm chí có chút hốt hoảng, Tư Hạ cúi mặt xấu hổ ngồi vào bàn làm việc, lại đụng phải Giai Kỳ.

Giai Kỳ mới đến nơi đã nghe mọi người tháo nhau bàn tán ầm trời từ bãi xe lên đến nơi làm việc, nhưng không rõ việc gì. Vừa hay lên đến nơi bắt gặp một màn này, liền biết ngay ai đang là đề tài được bàn tán.

- Mới sáng sớm hai người đã phát cẩu lương chất lượng rồi, may mà chị ăn sáng rồi, không thì nghẹn chết mất! – Giai Kỳ đâu dễ dàng bỏ qua cơ hội trêu chọc Tư Hạ.

- Chị… - Tư Hạ không biết nên nói gì lúc này, cứ ấp úng mãi.

Thấy Giai Kỳ mở lời, các đồng nghiệp khác cũng không nhịn được nữa mà vây quanh Tư Hạ.

- Là thật sao Tư Hạ? Cô và sếp tổng đang quen nhau à?

- Trời ơi, tôi đã nói mà, vừa nhìn đã biết hai người có gì đó mờ ám rồi!

- Ôi trời, không phải nói chứ, hai người cũng thật xứng đôi đó! Ngưỡng mộ chết được!

- Sau này nhớ chiếu cố cho chúng tôi đấy Tư Hạ!

Tư Hạ cười gượng trước sự tò mò của mọi người, cô cũng bẽn lẽn gật đầu xác nhận những gì họ thấy đều là sự thật hết cả. Thế là, được dịp, bọn họ lại xúm xít hỏi cô làm thế nào cô và anh quen nhau, là trước hay sau khi cô vào Thiên Phong, còn hỏi rốt cuộc tiến triển tới đâu mà Vương tổng của họ lại có thể mềm mỏng dịu dàng như nước thế kia. Đồng nghiệp ở phòng cô đều là người thân thiện dễ thương, họ là thật lòng mừng cho cô, quan tâm cô chứ không hề có ý coi thường cô dùng quan hệ mới được công việc, nhờ nhan sắc mới được coi trọng.

Tư Hạ bị xoay vòng không thoát ra được trước sự quan tâm thái quá của họ. Mãi đến khi có cuộc gọi của Ảnh Quân, cô mới sực nhớ còn chưa pha cà phê cho anh, thì liền tìm cớ thoát ra.

Rất nhanh, cô rời đi, để lại mọi người lại tiếp tục bàn tán, người này nhắn tin, gọi điện cho người kia thông báo tình hình.

- Này, biết tin gì chưa… Thật, không gì thật hơn, có cả hình ảnh hẳn hoi nhé…

Tư Hạ để lại sự bàn tán phía sau, nhanh chóng pha cà phê rồi mang vào cho Ảnh Quân.

Cửa phòng vừa đóng lại, Tư Hạ đã cảm nhận được vòng tay của anh đang ôm cô từ phía sau. Hơi thở của anh còn phả vào tai cô làm cô nhột nhạt cả người, vành tai cũng ửng đỏ. Cô giẫy giụa muốn thoát ra.

- Chú làm gì vậy? Mau buông em ra, đây là nơi làm việc đấy!

- Có sao đâu, muốn thấy cứ để họ thấy, dù gì họ cũng hiểu mối quan hệ của chúng ta là thế nào rổi. - Ảnh Quân vẫn ôm chặt Tư Hạ không buông, thản nhiên nói.

- Nhưng chúng ta cũng nên giữ ý tứ chút, hơn nữa, tay em vẫn đang bưng tách cà phê này, chú mau buông em ra, không thì đổ mất!

Ảnh Quân nhớ đến tách cà phê, sợ lỡ như làm đổ sẽ bỏng tay Tư Hạ, liền ngoan ngoãn buông cô ra.

Hai người cùng ngồi xuống ghế, Tư Hạ liền đưa cà phê cho Ảnh Quân. Anh nhấp một ngụm, quả đúng là cà phê tình yêu, không đường mà sao ngọt thế không biết. Hôm nay tâm tình anh đặc biệt tốt, nên thấy cái gì cũng tốt.

Tư Hạ thì như trút được gánh nặng khi thoát ra được mọi người. Dù đã biết trước sẽ bị mọi người vây lấy mà truy vấn, nhưng cô không ngờ là họ lại nhiệt tình đến như vậy. Vào phòng anh rồi, cô mới thở phào một hơi.

- Cũng may có cớ đi pha cà phê cho chú, không thì em bị đồng nghiệp hỏi đến điên mất! – Tư Hạ than thở.

- Được rồi, nếu vậy em cứ ở đây một lát đi, hoặc là ở đây cả ngày cũng được nữa, như vậy sẽ không ai làm phiền em được! - Ảnh Quân véo cái má đang phụng phịu của Tư Hạ.

Tư Hạ lườm anh một cái thật sắc. Đây là chỗ làm việc đó, cô có thể trốn ở đây cả ngày không làm việc luôn sao. Dù cho cô có là bạn gái chủ tịch đi nữa, cũng không thể lạm dụng chức quyền vậy được. Còn nữa nha, cả ngày cô ở lì đây không ra ngoài, mọi người chắc sẽ đồn ầm lên là anh và cô đang chơi trò tình thú nơi công sở mất!

- Em cũng không thể trốn mãi được. Giờ em trở về làm việc đây!

Tư Hạ đứng lên định rời đi, thì bị Ảnh Quân đột nhiên giữ tay lại. Anh đương nhiên phải ăn chút điểm tâm nhẹ chứ, cứ thế mà để cô đi ra thì đâu có được. Anh chỉ chỉ lên môi mình.

- Đi đâu mà vội, hôn anh một cái!

- Chú đứng đắn lại chút đi! – Tư Hạ thật không còn lời nào để nói với Vương vô sỉ nữa.

Ảnh Quân vẫn trơ mặt ra kiểu nếu em không hôn tôi thì đừng mong ra ngoài. Tư Hạ không thể mặt dày như ai kia, đành phải thỏa hiệp, cúi người hôn lên môi Ảnh Quân một cái. Nào ngờ, bị anh ghì chặt lại, đổi khách thành chủ, tham lam cắn mút đôi môi cô, thành thục đi sâu vào trong tìm kiếm lưỡi cô mà quấn quýt. Đã chiếm đủ tiện nghi, anh mới chịu buông ra, để cô đi ra ngoài.

Tư Hạ bị hôn đến mù mịt, son môi cũng bị anh làm lem luốc, liền tức giận mắng anh.

- Chú… sao chú… lúc nào cũng lưu manh thế! Trôi hết son của em rồi, cũng may em có mang theo son bên người, không thì làm sao ra ngoài đây! – Tư Hạ vừa mắng vừa lấy son ra thoa lại.

Ảnh Quân thì cứ trơ cái mặt lì đòn ra, mặc cho cô mắng. Anh không chấp nhất cô, dù gì cũng đã chiếm được chút lợi lộc rồi.

Nhìn ngó trước sau đã chỉnh chu rồi, Tư Hạ mới bình tĩnh bước ra ngoài. Thật là, rõ là không có làm cái gì hết, mà sao cô cứ như là đang đi vụng trộm sợ bị bắt quả tang vậy không biết.

Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng ra, bất ngờ khi nhìn thấy Giai Kỳ và Phương Minh cùng với một vài đồng nghiệp nữa đang lén lút thập thò trước cửa.

Tình huống gì đây? Tư Hạ sắp ngất ra đây mất thôi. Cảm giác này giống bị bắt tại trận quá vậy!

Nhìn thấy cô, bọn họ liền ra vẻ như không có chuyện gì, cười ha hả viện cớ.

- A Tư Hạ đấy à, chắc anh chị rảnh rồi nhỉ? Chị… chị định gặp anh ấy có chút việc! – Đối mặt với vẻ mặt nghi hoặc của Tư Hạ, Giai Kỳ liền tìm cách lấp liếm việc cô nhiều chuyện rình lén Tư Hạ và anh trai mình.

- Còn… mọi người… cũng định gặp chủ tịch ạ? – Tư Hạ gật gật đầu như đã hiểu, lại lướt sang những gương mặt khác cũng đang diễn trò.

- Không… không có, chị… chị đi tìm Giai Kỳ… tình cờ… tình cờ gặp em ở đây nhỉ? – Phương Minh vội xua tay.

- Còn… bọn này… bọn này đi tìm chị Phương Minh… - Hai người đồng nghiệp khác nhìn thấy Tư Hạ nhìn sang mình cũng liền phân bua tìm cớ.

Tư Hạ à một tiếng, xem như đã hiểu hết, rồi nhanh chóng tìm đường đi mất. Cô sao không hiểu là mấy người bọn họ đang rình rập cô và anh cơ chứ? Nhưng mà bọn họ giả điên thì cô cũng giả điên theo luôn.

Ôi chao chết mất thôi, vừa rồi còn bị anh hôn đến nhòa son… không biết… không biết có bị họ phát hiện không? Không biết bọn họ có nghe được cái gì không? Lại càng không biết họ có tưởng tượng ra chuyện ám muội gì không?

Từ lúc đó cho đến hết ngày làm việc, Tư Hạ không dám nhìn thẳng mặt ai, cũng không dám nói gì với ai thêm câu nào. Cô sợ là sẽ bị họ nhắc tới chuyện cô và anh ở trong phòng. Họ mà tò mò hỏi tới thì cô chết chắc. Cho nên cả một ngày cô tìm đủ thứ việc để làm, ra vẻ ta đây vô cùng bận rộn, không có thời gian nói chuyện phiếm.

Nhấn Mở Bình Luận