Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đúng lúc đó, Lộ Khiết cũng lo lắng đi sang, Tử Sâm vội nắm tay kéo cô về phòng trước vẻ mặt ngơ ngác của vợ mình.

- Đi thôi\, đi thôi\, về chăm bé con nào\, đừng làm phiền chuyện tốt của người ta!

Mẹ Diệp cũng định rời đi thì nghe Ảnh Quân khẽ hắng giọng nói.

- Bác gái\, con biết người đang nghĩ gì\, nhưng con sẽ cho cả nhà một lời giải thích thỏa đáng!

Tư Hạ bên cạnh lúc này sớm đã siêu sinh luôn rồi, cô vò đầu bứt tay tự xỉ vả mình, điên rồi, điên thật rồi, một mình mẹ cô chưa đủ, cô còn trực tiếp lôi kéo mọi người trong nhà nhìn cái cảnh “giường chiếu” này. Bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan ức này!

Cô nhìn mẹ mình, mếu máo nói:

- Mẹ… con nói… chúng con không làm cái gì hết… mẹ có tin không?

- À… tin… à… chuyện bọn con mẹ cũng không can thiệp đâu… khụ… khụ… mẹ xuống dưới đây…

Mẹ Diệp nhanh chóng đi ra, còn lịch sự đóng cửa phòng lại. Tư Hạ thất thần, hết rồi, hết thật rồi, mẹ cô tin ư? Tin cái rắm ấy!

Cô xấu hổ cuộn mình trong chăn luôn, nhưng mà càng xấu hổ thì cô càng điên tiết anh. Còn không phải do anh hết hay sao? Thanh danh của cô, phải làm sao, phải làm sao?

Cô tức giận mắng anh:

- Chú xem việc tốt chú làm đấy! Cái này có khác gì làm chuyện xấu bị bắt tại trận đâu… chú nói em phải làm sao đây hu hu…

Ảnh Quân thấy Tư Hạ giận dữ như vậy, biết mình đã sai rồi, liền nắm lấy tay cô dỗ dành.

- Được… được\, chuyện này anh sai rồi. Nhưng anh sẽ giải thích rõ với cả nhà! Em đừng khóc\, đừng khóc nữa!

Tư Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, giải thích cái gì? Có ai tin sao?

Ảnh Quân thở dài, chuyện đã đến nước này, anh biết nói gì đi nữa cũng không tẩy não mọi người được. Ai lại tin một nam một nữ ở chung cả đêm lại không làm gì?

Nhưng mà có thế nào anh cũng phải chịu trách nhiệm, mà có lẽ cục diện cũng không tệ như anh nghĩ. Lúc nãy thấy cả nhà không có phản ứng gì đặc biệt cả, không hề giận dữ hay bài xích, anh đoán rằng chuyện này nếu anh xử lý khéo léo một chút, không chừng kết quả thu được còn ngoài mong đợi nữa kìa!

- Được rồi\, mau vệ sinh cá nhân đi rồi xuống nhà nào! – Anh hào hứng thúc giục cô.

***

Hai người xuống lầu cũng là chuyện của hai tiếng sau, vừa vặn đến giờ cơm trưa. Nếu là ngày thường, Tư Hạ sẽ nghe bụng mình sôi lên rồi, nhưng mà hôm nay cô đặc biệt không còn tâm tình để ăn uống gì nữa. Không khí trong nhà cũng có chút gượng gạo.

Ảnh Quân thì vô cùng bình tĩnh, bảo sẽ thưa chuyện với ông nội Diệp và ba mẹ Diệp trước khi dùng bữa trưa.

Mọi người gật gù đồng ý rồi kéo nhau ra phòng khách. Giờ phút này Tư Hạ không còn tập trung được việc gì, cứ mặc cho anh lôi kéo.

Đâu đó xong xuôi, anh chậm rãi nói.

- Thưa ông nội\, thưa hai bác\, con biết chuyện vừa rồi\, dù bọn con có nói thế nào đi nữa cũng không thể làm mọi người tin được. Huống hồ thật sự là chúng con có ôm nhau ngủ cả đêm. Nhưng mà tất cả là do con khởi xướng\, cô ấy cũng bất đắc dĩ ạ!

Tư Hạ giật giật khóe môi, anh nói thế này khác gì không nói? Trời ơi cái gì mà thật sự là ngủ cùng nhau cả đêm?

Cô trừng mắt nhìn anh, anh có định giải thích rõ ràng không vậy?

Anh vỗ vỗ tay cô, bảo cứ yên tâm, anh có tính toán hết cả. Sỡ dĩ anh cứ nói mập mờ như vậy để cho mọi người cứ việc suy diễn, dù thế nào đi nữa cũng đâu có ai tin, anh cũng là có dụng ý khác. Hơn nữa, dù không làm chuyện đó, nhưng đã ngủ cùng nhau, anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm.

Nội tâm trên dưới Diệp gia cũng dậy sóng. Thanh niên thời nay đúng là chính trực ha, dám làm dám nhận. Nhưng mà cũng phải nói, cái người này thực đúng là cao tay, dám ngay dưới mắt Diệp gia mà hành sự.

Cà nhà mỗi người một suy nghĩ, nhưng vẫn yên lặng nghe anh nói tiếp.

- Thưa ông nội\, thưa hai bác\, con thật sự có hơi nóng vội\, cũng có chút không suy nghĩ thấu đáo\, lại ở Diệp gia mà lại cùng Hạ Hạ nam nữ qua đêm chung một phòng. Không phải con không xem ai ra gì\, cũng không phải kiểu người tùy tiện\, chỉ là con không kiềm lòng được mà muốn ở bên cô ấy\, đặc biệt là từ khi có Tiểu Văn Văn ra đời\, con lại càng muốn mau chóng cưới cô ấy về\, rồi sinh con đẻ cái. Sự việc đến thế này\, nói thế nào đi nữa con cũng phải chịu trách nhiệm với Hạ Hạ. Chỉ cần cả nhà đồng ý\, con sẽ lập tức chuẩn bị chuyện kết hôn với cô ấy\, nếu thấy quá vội bọn con đi đăng ký trước là được\, sau đó đợi ba mẹ con sắp xếp xong chuyện trở về sẽ lập tức sang nhà thưa chuyện với ông nội và hai bác ngay!

Ảnh Quân vừa nói vừa siết chặt tay Tư Hạ, đây không phải là anh nhất thời cao hứng, mà thật lòng anh luôn muốn cùng cô mau chóng về chung một nhà. Sẵn tiện qua chuyện này, anh thấy dùng nó làm cái cớ luôn thật tốt. Mọi người đã nghĩ giữa anh và cô phát sinh loại quan hệ đó rồi, thì cứ để cho mọi người nghĩ như vậy đi, càng dễ dàng cho suy tính của anh.

Tư Hạ cả buổi không nói được câu nào, mặc anh tự mình tung hứng. Nhưng mà cô không hề ngờ anh sẽ thẳng thừng đề cập đến chuyện kết hôn như vậy. Cô có cảm giác như anh là đang cố tình dùng chuyện cả hai ở cùng nhau cả đêm mà thuận lợi vào cửa nhà cô, chứ không hề có ý định giải thích cái gì cả.

Có phải anh quá cáo già rồi không đây?

Nhưng mà còn danh tiết của cô thì sao? Cả nhà cô tuy không phản đối chuyện quan hệ trước hôn nhân, nhưng mà như vậy oan uổng cho cô quá, rõ ràng giữa cả hai ngoài ôm nhau ngủ ra đâu có phát sinh thêm chuyện gì?

Cô liếc nhìn ông nội, ba mẹ, cả anh chị dâu nữa, cảm thấy rằng ai cũng một mực tin cô và anh đã đi tới bước đó rồi, giờ này có giải thích trơn tru thế nào đi nữa, cô đoán chắc cũng chẳng ai tin cô!

Anh càng nói đến trách nhiệm, cả nhà cô càng thêm tin giữa hai người thật sự đã xảy ra chuyện đó rồi. Nhưng nghe anh nói đến chuyện kết hôn như vậy, cũng thấy có chút chưa tiêu hóa kịp, chỉ có ông nội Diệp là hào hứng cao giọng. Ông chính là rất muốn nhanh chóng gả cháu gái mình đi, để còn có chắt nữa chứ!

- Tốt\, tốt\, dám làm dám nhận\, rất trách nhiệm! Nếu đã vậy thì nhanh kết hôn đi khà khà!

Ba mẹ Diệp nhất thời không biết nên làm sao, kết hôn thì có sớm quá không? Nhưng mà lại nghĩ, dù gì con gái mình cũng ngủ với người ta rồi, vẻ mặt còn hạnh phúc thỏa mãn thế kia, còn là ngủ quên trời quên đất trong vòng tay người ta. Không sớm định chuyện, lỡ đâu con gái mình có thai thì sao? Như vậy chẳng phải sẽ khiến con gái bọn họ nghe lời ra tiếng vào sẽ chịu uất ức và tủi thân ư? Nếu đã vậy, chi bằng kết hôn đi, để không ai nói được gì nữa.

Ba Diệp sau khi nghĩ thông, lại nhìn sang phía Tư Hạ dò hỏi ý tứ.

- Con gái\, con định thế nào?

- Dù thế nào ba mẹ cũng ủng hộ con! – Mẹ Diệp cũng góp lời.

Cả Tử Sâm và Lộ Khiết nãy giờ chỉ ngồi im không lên tiếng, cũng lập tức dõi mắt về phía Tư Hạ chờ nghe cô trả lời.

Tư Hạ bị mọi người nhìn đến muốn cháy da rồi, trong lòng có chút hoảng loạn. Sao đột nhiên mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng này? Là do nó quá nhanh hay đầu óc cô có chút chậm chạp?

Kết hôn với anh, cô đương nhiên muốn, nhưng mà… cái lý do để kết hôn là vì bị bắt quả tang ngủ cùng nhau như vậy… thật sự là bức chết cô mà. Nhưng mà bây giờ phải làm sao, nói cũng không ai tin?

Cô lại liếc sang anh, ánh mắt anh nhìn cô cũng tràn đầy mong đợi, bàn tay nắm tay cô cũng chặt hơn, dường như cô cảm nhận được anh đang căng thẳng.

Cô thở dài, đến nước này cô còn có thể làm gì khác? Anh lại đang hi vọng như vậy, nếu cô nói không khác nào dội gáo nước lạnh vào mặt anh. Hơn nữa, được trở thành vợ chồng với anh, không phải điều cô vẫn luôn hằng mong sao?

- Con… con… thấy như thế cũng được ạ… - Cô có chút xấu hổ lí nhí lên tiếng.

Ảnh Quân nghe được câu trả lời mong muốn từ miệng cô, khẽ thở hắt ra một hơi. Dĩ nhiên anh ngàn vạn lần muốn cô nói đồng ý, nhưng mà chuyện này giống như ép buộc cô vào tròng, anh chỉ lo cô sẽ không vui. Cũng may cô không có phản đối. Anh nhìn cô, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm hơn.

Ông nội Diệp thấy mọi chuyện ổn thỏa rồi thì không khỏi vui vẻ, còn muốn nhanh chóng định ngày làm đám cưới.

Nhưng ba mẹ Diệp lại thấy vẫn là nên đợi ba mẹ Vương về nước, bàn bạc kỹ lưỡng một chút rồi mới tổ chức đám cưới. Dù sao đi nữa, hôn lễ cũng phải chu toàn và long trọng mới được. Tư Ha là bảo bối Diệp gia, không thể để cô chịu ấm ức được.

- Vậy hôm nay… con dẫn Hạ Hạ đi đến cục dân chính trước ạ!

Ảnh Quân nghe ba mẹ Diệp tính toán, thấy cũng rất hợp lý. Trước mắt cứ đi đăng ký trước, sau đó anh sẽ cho cô một cái đám cưới thật rình rang.

Ông nội Diệp và ba mẹ Diệp gật đầu, tạm thời cứ thế cũng tốt. Hôn lễ dù sao cũng chỉ là hình thức bên ngoài, không thể qua được tờ chứng nhận hôn nhân.

Nhấn Mở Bình Luận