Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ảnh Quân vừa vào cửa đã vui sướng ôm chầm lấy Tư Hạ, một đường bế cô đi thẳng lên phòng ngủ. Có trời mới biết, lúc mới bước ra khỏi nơi lĩnh chứng, anh đã muốn đưa cô về nhà mà ân ân ái ái đến thế nào. Phải chịu đựng cả nửa ngày, thật sự rất vả. Bây giờ nơi đây là nhà của anh và cô, là không gian riêng tư của hai người, cũng không cần phải nhịn nhục cái gì nữa.

Trong khi tâm tình anh như đang trên mây thì Tư Hạ lại ngượng ngùng khi anh cứ bế cô lên như vậy. Cô bảo anh thả xuống, nhưng anh nhất định không chịu, còn bảo cô cứ ngoan ngoãn để anh bế, đến nơi sẽ có bất ngờ.

Cô cũng không từ chối nữa, hai tay vòng qua cổ anh, áp sát cả gương mặt vào ngực anh.

Đến nơi, cô mới hiểu bất ngờ mà anh nói là gì. Chính là căn phòng đã được trang trí thành phòng tân hôn, khắp nơi dán giấy đỏ, ga giường cũng đổi, đặc biệt là trên giường còn có một trái tim thật to được xếp bằng hoa hồng.

Anh đặt cô xuống giường, bản thân mình thì quỳ dưới chân cô. Trong khi cô còn ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, anh đã nắm chặt lấy hai tay cô thì thầm.

- Hạ Hạ\, em có trách anh thừa cơ bắt ép em kết hôn với anh không?

Cô nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng. Hóa ra anh vẫn còn lo lắng chuyện này.

- Chú thật ngốc\, nếu em không muốn liệu chú có bắt ép được em không? Là em dày mặt tán tỉnh chú còn gì\, kết hôn không phải là điều em mong đợi nhất sao?

Tâm tình anh thư thái hơn nhiều khi nghe được câu trả lời của cô. Anh khẽ nâng bàn tay cô lên, ôn nhu hôn lên đó.

- Em có thích món quà bất ngờ này của anh không?

- Em thích\, nhưng chú chuẩn bị lúc nào vậy?

- Anh nhờ dì giúp việc chuẩn bị\, muốn cho em vui vẻ một chút. Còn nữa…

Anh vừa nói vừa rút trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một cặp nhẫn bạc rất đẹp. Chiếc của nam thì đơn giản, có một đường gợn sóng nhỏ giống như đôi cánh, còn chiếc nữ thì được khắc theo hình dạng một đôi cánh thiên thần. Ở giữa hai chiếc nhẫn đều có một viên đá màu tím, bên trong được khắc tên của đối phương.

Tư Hạ không giấu nổi bất ngờ, anh chuẩn bị những thứ này từ lúc nào vậy chứ?

Cô giương đôi mắt to tròn nhìn anh. Anh khẽ cười rồi nói.

- Hạ Hạ\, anh biết anh chưa cầu hôn em mà đã trực tiếp đưa em đến cục dân chính\, ít nhiều cũng sẽ khiến em thấy tủi thân. Cho nên ít ra anh cũng phải chuẩn bị nhẫn. Tạm thời chúng ta đeo cặp nhẫn này nhé\, đợi đến khi đám cưới\, anh nhất định tìm một chiếc nhẫn còn đẹp hơn cho em.

Cô nhận thấy trong mắt anh có một chút tự trách. Nhưng mà cô chẳng thấy có vấn đề gì hết. Quan trọng là anh với cô sống bên nhau như thế nào, còn lại cũng chỉ là hình thức.

Cô cười ngọt ngào, đưa bàn tay về phía anh nhắc nhở:

- Còn không mau đeo nhẫn lên cho em!

Nghe cô nói, anh mới hoàn hồn lại, lập tức đeo nhẫn lên cho cô, sau đó cũng không quên bảo cô đeo nhẫn cho mình.

Cô nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay thật kỹ, càng nhìn càng thấy đẹp. Nhưng đây có vẻ là nhẫn đặt riêng, cũng không biết anh đã đặt làm lúc nào, còn biết rõ size nhẫn của cô nữa.

Cô lên tiếng hỏi cho hết thắc mắc trong lòng. Anh xoa xoa hai bàn tay cô, chậm rãi nói cho cô nghe. Đây là cặp nhẫn do anh tự thiết kế, đã đặt làm lâu rồi, luôn mang theo bên mình. Vốn dĩ anh định đợi đến giáng sinh sẽ tặng cho cô, nhưng mà sự tình thay đổi, cả hai đã kết hôn, cho nên anh quyết định đưa nó cho cô bây giờ.

Sở dĩ anh thiết kế ra hình đôi cánh đó chính là vì, trong mắt anh, cô luôn dịu dàng thuần khiết như một thiên thần. Còn về viên đá, anh chọn màu tím, vì đây là màu tượng trưng cho sự chung thủy.

- Em có biết vì sao anh nhất định đưa em đi đăng ký vào hôm nay không? – Anh vừa ngồi lên giường vừa hỏi.

Cô lắc đầu, không phải do anh quá gấp gáp sao, còn ý gì khác nữa à.

Anh cười, kiên nhẫn giải thích cho cô.

- Anh nghĩ lại\, bản thân có lẽ thật sự yêu em từ lúc em mười sáu tuổi rồi\, lúc đó em tỏ tình anh\, anh đã từ chối\, nhưng thật ra hình như trong anh nhen nhóm xúc cảm với em. Sau đó em rời khỏi anh\, anh thật ra chưa từng quên đi em\, em vẫn luôn có một vị trí nhất định trong lòng anh. Cho nên\, tính ra anh đã yêu em từ đó đến nay đã được bốn năm\, tính ra đến hôm nay cũng vừa vặn một ngàn ba trăm mười bốn ngày.

Tư Hạ ngẩn người, cuối cùng đã hiểu vì sao anh muốn đi đăng ký trong hôm nay. Một ba một bốn, chính là trọn đời trọn kiếp! Anh là muốn bên cô suốt đời suốt kiếp.

Tất cả những gì anh làm cho cô, từ việc trang trí căn phòng, đến đặt nhiều tâm tư cho cặp nhẫn này, lại còn cẩn thận nhẩm tính ngày anh yêu cô, khiến cô cảm động không thôi. Trên khóe mắt cô bỗng ươn ướt, là những giọt hạnh phúc đang trào ra. Cô vươn tay choàng qua cổ anh, không nhịn được xúc cảm đặt lên môi anh một nụ hôn.

Nụ hôn của cô như chất xúc tác, khiến cho cả cơ thể anh trở nên nóng rực. Anh xoay người đè cô xuống giường, biến bị động thành chủ động, lưỡi anh nhanh chóng tiến sâu vào trong, tìm kiếm lưỡi cô mà mút mát.

Cô cảm nhận nụ hôn của anh hôm nay lại càng thêm cuồng nhiệt hơn, khát khao hơn, và dường như muốn nhiều hơn. Tay anh cũng không còn yên vị nữa, bắt đầu sờ soạng khắp người cô như thăm dò. Những nơi bàn tay anh lướt qua, da thịt cô như bị đốt cháy.

Chiếc váy của cô cũng bị anh vén lên cao, phô bày bắp đùi trắng nõn. Anh vuốt ve chân cô, từ dưới rồi lại tham lam tiến lên, càng lúc càng gần vùng cấm địa. Một tay kia anh lần mò kéo khóa váy cô xuống. Cảnh xuân đẫy đà tươi mát lập tức hiện ra trước mắt anh. Anh đưa tay chạm lên ngực cô, không nhịn được xoa nắn. Người cô khẽ run lên, cổ họng vô thức phát ra tiếng kêu nhỏ. Thanh âm dụ hoặc này càng làm anh miệng đắng lưỡi khô.

Anh nhìn cô, trong mắt lúc này chỉ toàn là dục vọng.

- Vợ à… chúng ta… có thể không?

Một tiếng vợ của anh càng làm cho cô thêm run rẩy. Cả cơ thể cô lúc này gần như đã lộ ra hết trước mắt anh, cô cũng cảm nhận lồng ngực mình đang phập phồng lên xuống. Cô không nghĩ đến nước này rồi, anh còn có thể dừng lại được. Hơn nữa, cả hai cũng đã là vợ chồng, đêm nay coi như tân hôn, chuyện này đương nhiên phải xảy ra rồi.

Cô không dám nhìn thẳng anh, gương mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ, khẽ gật gật đầu.

Có sự đồng thuận của cô, anh rốt cuộc cũng không còn bị thứ gì làm rào cản nữa. Giờ phút này trong mắt anh chỉ có cô, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ chính là nuốt trọn cô.

Rất nhanh, quần áo trên người cả hai đã nằm yên vị trên sàn nhà, không còn bất kỳ vướng bận nào nữa. Anh cúi người, gắt gao chiếm trọn bầu ngực căng tròn của cô, bàn tay cũng đã di chuyển xuống bên dưới mà thăm dò. Anh biết lần đầu sẽ rất đau, của cô lại quá chặt, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng ôn nhu.

Cơ thể cô vì sự xâm nhập của anh, đột nhiên giống như có từng đợt sóng dâng lên. Cảm giác vô cùng lạ lẫm khiến cô không kiềm được mà nỉ non, cả người cũng như có điện xẹt, trở nên nóng bức vô cùng.

Đến khi cả gương mặt cô trở nên ửng đỏ, trong mắt chỉ còn mây mờ vì kích tình, anh mới từ từ tiến công.

Cảm giác thân dưới như bị xé toạc ra, cô đau đến chảy cả nước mắt, khẽ kêu lên. Anh vội dỗ dành cô, bảo cô từ từ thả lỏng mà phối hợp với anh. Cảm giác đau qua đi, thay vào đó là một cảm giác rất lạ, rất kích thích, cũng rất thỏa mãn.

Thấy cô đã dần quen, anh bắt đầu tiến công mạnh mẽ và nhanh hơn, cô ghì chặt lấy cổ anh, hai chân cong lên, trong đầu cô lúc này hoàn toàn mụ mị, miệng nhỏ không tự chủ mà phát ra âm thanh mê người.

- A… chú… chú…

Chú? Anh nhíu mày, thời khắc này cô còn gọi anh là chú? Anh đột nhiên nhớ đến lời Vu Quân, bảo rằng anh có cảm giác gì, khi mà đang lăn giường, lại đột nhiên nghe cô gọi chú?

- Em gọi anh là gì? – Anh vừa nói vừa luận động thật mạnh như để phạt cô.

- Chú… á… chú…

- Gọi chồng… - Anh không vui nói.

Bị anh ức hiếp, cô phải ngoan ngoãn gọi anh một tiếng chồng. Anh hôn cô, ra vẻ rất hài lòng.

Nhiệt độ bên ngoài khá lạnh, nhưng bên trong phòng lại càng lúc càng tăng cao, ở trên giường hai người triền miên quấn lấy nhau, cùng với những thanh âm ái muội vang vọng.

Đột nhiên nhớ đến lời cô nói, tất cả có vẻ không chân thật lắm, cô cứ có cảm giác nằm mơ. Môi mỏng nhếch lên, anh khẽ thì thầm vào tai cô.

- Vương thiếu phu nhân\, thế này đã đủ chân thật chưa?

Tư Hạ ý loạn tình mê, phải mất hồi lâu mới ngẫm được ý anh là thế nào. Thế này đương nhiên là chân thật rồi, là rất chân thật được chưa, chân thật đến nỗi cô mệt sắp ngất đi rồi, cơ thể cô tựa hồ không phải của cô nữa rồi, mà anh vẫn còn hăng say chiến đấu thế kia! Huống hồ, cái vệt đỏ ở trên ga giường kia còn có thể mơ hồ nữa sao?

Tức giận, cô cắn lên vai anh thật mạnh. Cô không thể ngờ được, hành động nhỏ này của cô lại có tính công kích lớn, làm cho con sói kia lại hung hăng quấn lấy cô.

Nhấn Mở Bình Luận