Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dùng bữa xong, Ảnh Quân bảo Tư Hạ chuẩn bị một chút rồi cùng anh ra ngoài.

Cô than ngắn thở dài, bảo rất mệt, không muốn đi. Cả người cô làm gì còn sức lực, lại thêm mấy cái dấu vết trên người, cô thật sự không có đủ mặt mũi đi ra ngoài.

Anh nghe cô than trách, không nói gì, chỉ khẽ cười. Còn không phải cô đang dỗi anh sao?

- Em chắc là không đi? Vậy cũng được, một mình anh đi đón ba mẹ là được! – Anh nói, biểu tình nhàn nhạt làm như không có gì quan trọng.

Nghe mấy chữ ba mẹ, rồi cái gì mà đi đón, Tư Hạ giật mình nhìn anh. Không lẽ, ba mẹ chồng cô nhanh vậy đã về nước sao?

Như hiểu được điều cô đang nghi ngờ, anh vu vơ nói.

- Đúng vậy, là ba mẹ chồng em về đấy, nghe bảo chúng ta kết hôn, họ không chờ nổi…

Nghe đến mấy lời này, làm sao Tư Hạ còn dám chần chừ nữa. Dù có mệt đi nữa, cô cũng nhất định phải đi.

Nhìn cô cuống quít cả lên, anh bật cười.

- Không vội, vẫn còn dư thời gian!

Cô trừng mắt nhìn anh hậm hực.

- Chuyện quan trọng thế này sao anh không nói sớm?

- Hôm qua thấy em mệt mỏi ngủ thiếp đi, cho nên chưa kịp nói!

Anh nhún vai ra vẻ vô tội, cô lại càng thấy ghét bản mặt hiện tại này của anh. Là ai làm cô mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, là ai làm cho cô bây giờ tỉnh lại cũng không muốn rời giường, cũng không dám ra ngoài gặp ai?

Cũng may, trời đang lạnh, cô có thể mặc áo cổ lọ, rồi quấn thêm chiếc khăn choàng cổ nữa cũng không đến mức quá kỳ quặc.

Xong xuôi, anh và cô nhanh chóng đến sân bay đón người. Giai Kỳ đương nhiên cũng muốn chạy đến, nhưng hôm nay trường mẫu giáo của Hân Nghiên có biểu diễn văn nghệ mừng thành lập trường, cho nên hai vợ chồng bọn họ không thể vắng mặt.

Lại nói về ba mẹ chồng, Tư Hạ đương nhiên cũng biết rõ. Ba chồng cô là Vương Hạo Hiên, lên vị trí đại tướng khi chỉ bốn mươi tuổi, chiến công hiển hách, người người nể phục, sau đó ông lại lui về kinh doanh mở ra tập đoàn Thiên Phong trong sự nuối tiếc của bao người. Đến khi năm mươi bốn tuổi ông lui về ở ẩn, giao lại chức chủ tịch cho con trai, rồi cùng mẹ chồng cô đi đây đó khắp nơi.

Mẹ chồng cô là Ngô Cẩn Mai, bà là một bác sĩ quân y xinh đẹp, dịu dàng. Bà là trẻ mồ côi, ba mẹ bà mất sớm, bà sống với dì. Năm đó bà hai mươi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp quân y, gặp ba chồng cô khi đang làm nhiệm vụ. Ông bị thương, bà đã giúp ông chữa trị, hai người sau đó nảy sinh tình cảm, một năm sau thì chính thức kết hôn. Kết hôn xong bà xin về bệnh viện làm bác sĩ bình thường, vì ông không đồng ý cho bà bôn ba nguy hiểm. Đối với chuyện tình của ba mẹ chồng, Tư Hạ vẫn luôn rất ngưỡng mộ.

Sau một hồi nghĩ ngợi miên man, rốt cuộc, cũng thấy thấp thoáng bóng dáng họ. Tư Hạ đã nhiều năm không gặp mặt ba mẹ Vương, chỉ có nói chuyện qua cuộc gọi video mà thôi, nhưng dĩ nhiên cũng dễ dàng nhận ra hai người họ. Cô vẫy vẫy tay thu hút sự chú ý.

Ba mẹ Vương nhìn thấy Ảnh Quân và Tư Hạ, liền nhanh chóng đi đến. Mẹ Vương được gặp con dâu nhỏ, tâm tình không thể tốt hơn được.

Sau khi nghe được chuyện Ảnh Quân và Tư Hạ đã đăng ký kết hôn và có ý định muốn tổ chức hôn lễ, ba mẹ Vương gần như không chờ nổi nữa, dứt khoát bỏ hết mọi thứ ở nước ngoài, tìm chuyến bay sớm nhất về nước.

Hai nhà Vương Hạ đã có giao tình bao nhiêu năm nay. Hai vợ chồng họ cũng đã nhìn Tư Hạ lớn lên từ nhỏ, cũng từ lâu rất muốn bắt cô về làm con dâu. Bây giờ biết được Tư Hạ và con trai họ đã đi lĩnh chứng, bọn họ đột nhiên có cảm giác thành tựu khi đã nuôi con dâu từ nhỏ. Rốt cuộc, phù sa không chảy ruộng ngoài mà!

Nghĩ đến việc, không lâu nữa hai người sinh cho họ những đứa cháu đang yêu bụ bẫm, là họ cực kỳ hưng phấn và kích động, hận không thể kêu hai người sinh con liền, không cần phải đợi đám cưới gì nữa hết.

Bà một đường chạy đến ôm chầm lấy cô, mặc kệ đứa con trai đang đứng bên cạnh của mình.

- Ôi trời ơi Tiểu Hạ, con dâu của mẹ, thật sự nhớ con quá đi mất!

Mẹ Vương vừa nói vừa quan sát Tư Hạ một lượt, như thể tìm xem cô có bị con trai thối của bà làm mất miếng thịt nào không. Thấy cô ăn vận quá kín đáo, còn dùng khăn quấn quanh cổ, bà còn định lên tiếng hỏi, đúng là trời đang trở lạnh, nhưng cũng chưa đến mức phải ủ ấm như cô vậy. Đột nhiên, nghĩ ra cái gì đó, bà chỉ âm thầm cười, không hỏi nữa. Chắc chắn là đêm tân hôn quá cuồng nhiệt, nên là có mấy mấy dấu vết không muốn người khác nhìn thấy. Con trai bà cũng quá mạnh bạo rồi!

Tư Hạ nghe hai tiếng con dâu này, cũng có chút xấu hổ, cô bẽn lẽn cúi chào ba mẹ Vương, rồi cũng lễ phép đáp lời.

Ba Vương nhìn theo một màn mẹ con tình thâm này mà cảm thán. Vợ ông đúng là cuồng si con dâu quá mức rồi, đến thằng con trai đứng bên cạnh cũng bị ngó lơ, chỉ liếc mắt qua cười một cái rồi lại đặt hết tâm tư lên người con dâu.

Ông vỗ vỗ vai con trai ra vẻ thương cảm.

- Mẹ con nghe nói Tiểu Hạ trở thành con dâu của bà ấy thì vô cùng kích động. Bây giờ trong mắt bà ấy, có lẽ chỉ có mỗi con bé mà thôi!

Ảnh Quân biết mẹ anh rất quý Tư Hạ, cũng biết tính tình bà có chút tùy hứng, không chấp nhất làm gì.

Anh cười nhạt, đáp lời ba mình.

- Không sao, con quen rồi!

Bốn người rời khỏi sân bay. Lát sau, có một người phụ nữ đeo kính râm, che mũ rộng vành, ăn mặc trông rất phô trương cũng chậm rãi bước ra. Nhìn như là một ngôi sao nổi tiếng nào đó…

***

Sau một màn tình thâm ở sân bay, rốt cuộc mấy người họ cũng về tới nhà chính Vương gia. Không khí trong nhà cũng vô cùng náo nhiệt và vui vẻ.

Ông nội Vương thấy con trai và con dâu về, gương mặt già nua không giấu được vui mừng. Từ nay ông không còn cô đơn một mình trong căn nhà rộng lớn này nữa rồi.

Ba mẹ Vương đi đường xa về mệt, nên xin phép ông nội Vương lên lầu tắm rửa trước, sẽ xuống nói chuyện với ông.

Ông nội Vương gật đầu bảo được, còn dặn dò hôm nay nhà bếp nấu nhiều đồ chút. Dù gì cũng là dịp gia đình tề tựu, nhất định phải gọi thêm cả nhà con gái ông là Vương Mẫn đến nữa.

Ba mẹ Vương đã tắm rửa thu dọn xong, thì xuống lầu nói chuyện với mọi người. Đúng lúc, cả nhà Vương Giai Kỳ, Phương Tuấn Triết và bé Hân Nghiên đến.

Giai Kỳ dù có chồng con rồi, nhưng vẫn như đứa bé, vừa mới xuống xe đã không kiềm được mà chạy một mạch vào nhà, vừa chạy vừa gọi ba mẹ.

Nhìn thấy ba mẹ mình đang ngồi trên sofa, cô liền đi đến ôm chầm lấy. Ngô Cẩn Mai vừa thấy con gái đến, cũng không giấu được xúc động. Dù con gái đã lớn, nhưng trong mắt bà cô vẫn mãi là đứa trẻ nhỏ được vợ chồng bà cưng yêu hết mực.

- Ba mẹ… con nhớ hai người chết được… - Giai Kỳ thút thít.

- Ôi chao để mẹ xem… có vẻ Tuấn Triết chăm con rất tốt, dạo này thấy con tròn lên rồi…

Khác với vẻ dịu dàng cưng chiều của mẹ Vương, ba Vương tỏ ra điềm đạm hơn. Ông cốc lên đầu Giai Kỳ một cái, không quên mắng.

- Có chồng rồi đấy, đừng có nhõng nhẽo như con nít nữa!

Mặc dù mắng nhưng trong mắt ông vẫn chứa đầy yêu thương nhìn con gái mình.

Giai Kỳ bĩu môi một cái, rồi ngồi lại ngay ngắn.

Lúc sau, Tuấn Triết đậu xe xong, bế theo bé Hân Nghiên vẫn còn mặc trang phục công chúa bạch tuyết chầm chậm đi vào. Anh lễ phép chào hỏi người lớn trong nhà.

- Ba mẹ, con xin lỗi, hôm nay hai người về mà bọn con lại bận việc không đến đón được!

- Bận việc thì làm sao đến được, hơn nữa còn có anh hai và chị dâu con đến đón là được rồi! – Vương lão gia – Vương Hạo Hiên xua xua tay, ý bảo chuyện không có gì lớn, sau đó lại quay sang ngoắc tay với tiểu bảo bối, bảo đến chỗ ông ngồi.

Hân Nghiên ngoan ngoãn đến chỗ ông ngoại ngồi, giương cặp mắt to tròn nhìn ông bà ngoại của mình, ngây ngô hỏi:

- Ông ngoại, bà ngoại… hai người… có đi nữa không?

Mẹ Vương ôm tiểu bảo bối vào lòng, cưng nựng hai má bánh bao của cô bé nói:

- Không đi nữa, ông bà ở lại chơi với Nghiên Nghiên luôn được không?

- Dạ được ạ, ông bà chơi với con… con vui lắm ạ!

Nghe nói có người chơi cùng, hai mắt Hân Nghiên sáng lên, rồi lại huyên thuyên kể về chuyện hôm nay cô bé diễn kịch ở trường vui như thế nào.

- Là vậy ạ, con đóng vai công chúa bạch tuyết, cô giáo còn khen con diễn hay nữa!

- Nghiên Nghiên nhà ta thật giỏi quá… - Ông nội Vương cũng vỗ vỗ đầu Hân Nghiên khen ngợi.

Cả nhà ngồi nói chuyện rôm rả, vui vẻ, lúc đầu là trưởng bối hỏi han con cái, sau đó là nói sang chuyện kết hôn của Ảnh Quân và Tư Hạ. Ba mẹ chồng cô bảo mọi việc trong ngoài cứ để họ gặp mặt ba mẹ cô bàn bạc, rồi sẽ lo liệu hết thảy, bảo cô cứ yên tâm làm cô dâu xinh đẹp. Tư Hạ cũng ngoan ngoãn vâng dạ, nghe theo sắp đặt của cả nhà.

Tư Hạ nhìn mẹ chồng mình đang cười tươi, bà thật sự vẫn còn rất trẻ đẹp, dù đã ngoài năm mươi rồi. Nhìn bà cũng thấy tươi tắn, khỏe mạnh hơn rất nhiều, nhớ trước kia mà sức khỏe yếu, cho nên ba chồng cô bắt phải ở nhà nghỉ dưỡng. Xem ra mấy năm vui chơi ở nước ngoài, tình hình sức khỏe của bà cũng được cải thiện nhiều.

Nhấn Mở Bình Luận