Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh ngồi ở trên giường, vẫn chăm chăm nhìn cô không dứt ra được, cả người như có lửa, bên dưới cũng sớm phát sinh phản ứng mất rồi.

Anh không nói không rằng, kéo tay cô, khiến cô thuận đà ngồi vào lòng anh.

Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nhanh chóng tách chân ra một bên, bắt cô ngồi ở tư thế hai chân vắt vẻo hai bên hông mình.

Chiếc đầm ngủ vốn đã ngắn, lại còn ngồi ở tư thế này, liền bị kéo lên trên, trực tiếp phô bày bên dưới ra, càng làm cô xấu hổ hơn.

Cô muốn thay bộ đồ này ra, nhất quyết muốn đứng lên, ai ngờ lại bị anh ghì chặt bắt giữ nguyên tư thế.

Ánh mắt anh đã đục ngầu, giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai cô:

- Ai cho em đi thay, hửm?

- Em… em thấy… không hợp… - Cô lí nhí.

- Anh thấy rất hợp, em mặc thế này quả thật… khiến anh… không thể không ăn sạch em! – Anh cười gian manh nói.

Thật ra cô đã biết, tối nay sẽ khó thoát rồi. Ngồi trên người anh, cô đã cảm nhận được vật nóng hổi kia dưới mông. Đến nước này, cô biết anh sẽ không buông tha. Thế nhưng, ăn mặc thế này quả thật khiến cô thấy không quen, có cảm giác cô đúng là thư ký nhỏ đang cố quyến rũ chủ tịch.

- Em… em… muốn vào nhà vệ sinh một chút… - Cô tìm cách hoãn binh.

Nhưng cái người đàn ông sớm đã không còn giữ nổi bình tĩnh kia làm sao để cô đi dễ dàng, anh đương nhiên cũng biết tỏng cô chỉ đang viện cớ mà thôi.

Mấy hôm nay anh đã phải nhẫn nhịn vì cô đến tháng, bây giờ cô đã hết kỳ kinh nguyệt, lại thêm ăn mặc như thế này, bảo anh buông tha cho cô? Trừ phi anh không phải đàn ông!

Mà đã là đàn ông nói đã làm, anh không nhiều lời liền ghì chặt đầu cô, áp môi mình lên môi cô mà mút mát hương vị quen thuộc chỉ dành cho anh, lại mạnh mẽ tách răng cô ra, cùng cô môi lưỡi dây dưa một trận.

Bàn tay anh cũng bắt đầu lần mò lên cơ thể cô, xé toác một cái khiến bộ đầm ngủ chính thức trở thành mấy mảnh vải vụn nằm trên sàn nhà. Trên người cô chỉ còn mỗi chiếc quần lót ren đỏ bé bé bé xinh xinh.

Cô thở hổn hển, trách anh:

- Anh… dù sao đây cũng là đồ mẹ mua… anh xé rách như vậy… có ổn không?

- Không sao, mẹ sớm biết sẽ có chuyện thế này!

- …

Nói thế thì cô cũng không biết nên nói gì thêm nữa. Tính cách bá đạo càn rỡ của anh càng lúc càng thể hiện rõ rồi.

Để cho cô thở một chút, anh lại tham lam mút mát đôi môi cô lần nữa. Một tay anh xoa nắn bầu ngực mềm mại của cô, một tay anh lần mò xuống khu vực bên dưới. Cũng may, chiếc quần lót này có cột dây hai bên, rất tiện tháo mở, cho nên không phải chịu cảnh ngộ bị xé rách toạt như bộ đầm ngủ. Còn lại chiếc khăn tắm quấn trên hông mình, anh cũng nhanh tay kéo mạnh một cái, tất cả các chướng ngại vật đã biến mất.

Bàn tay to lớn anh đặt bên hông cô khẽ nâng người cô lên, khi cô ngồi xuống lại thì vật đàn ông của anh đã thâm nhập vào bên trong.

Vật cứng kia mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể cô, khiến cô ưm nhẹ một tiếng. Hai tay cô vòng qua cổ anh, hai chân bấu chặt vào hông anh, mặc cho anh nắm lấy cơ thể mình di chuyển lên xuống.

Mấy hôm không được ăn mặn, bao nhiêu tinh lực của anh như dồn hết cho tối nay. Anh cường thế hung hăng như muốn nuốt trọn cô, hạ thân vẫn mải miết luận động.

Mỗi lần anh ra vào bên trong cô đều thúc thật mạnh, khiến cô không chịu được mà kêu lên, nỉ non van xin anh nhẹ lại. Nhưng tối nay anh đã hóa loài sói có sức chiến đấu cao, không hề thương xót cho con cừu non như cô.

Cũng may phòng ngủ được thiết kế cách âm tốt, cho nên những thanh âm ái muội chỉ vang vọng khắp phòng. Bên ngoài im lìm, nhưng bên trong lại là một trận mây mưa điên cuồng…

Sáng sớm Tư Hạ tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức, nhìn thấy căn phòng bề bộn, trên sàn chứa đầy quần áo bị xé rách, ký ức đêm qua ùa về, càng làm cô thêm nóng mặt.

Đêm qua, cái tên cầm thú Vương Ảnh Quân kia giống như bị trúng xuân dược, cứ đè cô ra mà ức hiếp, bắt cô thay hết bộ đồ ngủ này đến bộ đồ ngủ khác. Kết quả, mấy bộ đồ ngủ đi mua cùng mẹ chồng cô, đều đã bị xé toang nằm chỏng chơ dưới nền nhà.

Vậy mà tên cầm thú họ Vương đó, sáng ra vẫn có thể dậy sớm đến như vậy, giờ này đã ở trong phòng tắm rồi.

Đâu có như cái thân cô, đêm qua giống như trải qua mấy kiếp nạn vậy, cô có cảm giác người cô cũng bị xé nát như mấy bộ đồ kia, cả người mềm nhũn ra, xương cốt rã rời.

Mặc dù rất muốn nằm mãi trên giường, nhưng khổ nỗi hôm nay phải đi làm. Cho nên dù mệt cách mấy, cũng phải thức dậy.

Cô cố gắng lê thân ngồi dậy, hai chân đã đặt dưới sàn nhà, cố gắng dùng sức đứng lên. Ai ngờ, hai chân cô không còn sức lực để chống đỡ, vừa đứng lên bước đi đã lại ngã khuỵu xuống dưới sàn.

Đúng lúc, anh bước ra, nhìn thấy cô ngã liền nhanh chóng đến đỡ cô.

- Mệt lắm sao? Để anh đỡ em vào phòng tắm!

Cô chẳng những không cảm kích anh dìu đỡ mình, mà ánh mắt nhìn anh còn giống như nhìn kẻ thù.

Sức lực đàn ông và phụ nữ sao lại chênh lệch lớn như vậy? Cô mệt sắp chết, còn anh vẫn không hề hấn gì?

Nhưng mà đêm qua, anh cũng bị cô hết bấu rồi cắn phát tiết. Nhìn lại trên lưng và vai anh vẫn còn vết cào và dấu răng của cô, cô đột nhiên cảm thấy hả hê đôi chút. Hừ đáng đời anh!

Sau khi để anh dìu vào nhà tắm, cô không quên dặn dò anh:

- Anh dọn dẹp sạch sẽ hiện trường phạm tội của anh đêm qua đi! Để dì Thẩm và chị Tô nhìn thấy em có nước tìm cái lỗ mà chui!

Anh bật cười, hiện trường phạm tội gì chứ? Ân ái với vợ hợp pháp vậy mà cũng phạm tội à? Oan ức quá!

Nói vậy nhưng anh vẫn ngoan ngoãn dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy.

Xong xuôi, cả hai xuống nhà ăn sáng. Chị Tô và dì Thẩm nhìn dáng vẻ lờ đờ mệt mỏi của Tư Hạ mà cứ tủm tỉm cười, xem ra đêm qua ông chủ, bà chủ lại làm việc cật lực rồi…

***

Tư Hạ vốn nghĩ đồ bị xé rách hết rồi cũng tốt, vì như vậy cô sẽ không cần phải mặc nó nữa, tránh cho tấm thân nhỏ bé của cô bị giày vò.

Ai ngờ, cầm thú nhà cô quả nhiên hành động nhanh gọn, dứt khoát. Tối đó, sau khi đi làm về, cô tắm xong định thay quần áo, kết quả phát hiện, tất cả váy đầm ngủ bình thường của cô, đều được thay bằng đống đồ ngủ sexy cùng thương hiệu với mấy bộ mua cùng mẹ chồng cô. Cả bộ sưu tập đủ màu, đủ kiểu dáng.

Cô vò đầu bứt tóc, thương cho số phận mình sau này. Còn người nào đó thì lại thản nhiên như không, nói mấy chữ đơn giản là cho qua vấn đề:

- Anh thấy em mặc như vậy rất đẹp, cũng rất có hiệu quả tạo nhiệt, cho nên quyết định mua về để em mặc tiếp. Yên tâm, anh sẽ không xé rách nữa.

Cô nghiến răng nghiến lợi, anh thật tốt quá, còn hứa không xé quần áo nữa. Chắc mấy bộ quần áo anh mới mua về chúng nó sẽ cảm động lắm!

- Nhưng dạo này trời lạnh lắm, mấy bộ đồ đó mỏng tanh như vậy sao mặc được? – Cô hỏi, cầu mong chút thương xót từ anh.

- Anh có chuẩn bị cho em mấy bộ phù hợp với mùa đông, dù hở trên hở dưới nhưng bù lại vải dày dặn. Hơn nữa, trước khi ngủ chúng ta vận động một chút ra mồ hôi sẽ không lạnh nữa.

- …

Ha ha cô thật muốn cho anh một tràng pháo tay thật lớn quá. Anh quả là chu đáo, miệng lưỡi cũng thật linh hoạt làm sao. Cô nói cái gì cũng không lại anh!

- Tại sao trước đây em không phát hiện anh cầm thú vô lại đến mức như vậy? – Cô tức giận ném cái gối vào người anh.

Anh không hề giận, còn thản nhiên đáp:

- Cũng chỉ cầm thú vô lại với mình em!

- … - Cô lập tức á khẩu.

Cô dù không muốn cũng không còn cách nào khác, đành phải lấy tạm một bộ đồ ngủ anh đã chuẩn bị ra mặc.

Cô còn đang giận dỗi trong lòng, quyết định đêm nay có liều mạng cũng không cho anh động vào người.

Ai ngờ, đồ vừa thay xong, đã lại bắt gặp ánh mắt thèm thuồng như hổ đói của anh nhìn mình.

Cô sợ hãi lùi lại:

- Không… anh không được động vào em! Em còn rất mệt!

- Không phải em nói lạnh sao, nên vận động cho ấm!

Dứt lời, anh đã bế cô một đường đi thẳng đến giường ngủ, mặc cho cô vùng vẫy cố thoát thân.

Biết cô nhạy cảm, anh cố tình trêu chọc yếu điểm của cô, khiến cô mềm oặt người ra, ý chí chiến đấu tuột xuống mức âm luôn.

Anh còn khàn khàn giọng dụ dỗ, hứa sẽ nhanh thôi. Kết quả, cô lại nhận thêm một cú lừa từ anh. Nhanh thôi chính là dây dưa mấy tiếng đồng hồ không dứt.

Cô thầm phỉ nhổ trong lòng: “Vương Ảnh Quân, em thề tuyệt đối không tin những lời nói lúc trên giường của anh nữa!”

Nói đến đống quần áo có mặc cũng như không kia, đương nhiên Tư Hạ tự mình xử lý, cô bảo anh lắp một cái máy giặt trong phòng ngủ, sau đó tự giặt sấy đống đồ này luôn. Cô không có dày mặt như ai kia, làm sao có thể để dì Thẩm và chị Tô thấy mấy bộ đồ này được!

Nhấn Mở Bình Luận