Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Từ Tuấn bội phục Ảnh Quân vô cùng. Không thể ngờ, Ảnh Quân có thể sắp xếp và tính toán mọi việc đâu ra đấy như vậy.

Quả thật, chuyện này đã giúp Từ Tuấn rất nhiều.

Nhưng tại sao Ảnh Quân lại giúp đỡ cho mình nhiều như vậy, là điều khiến Từ Tuấn băn khoăn. Bởi vì, anh căn bản không thể mang lại lợi ích gì nhiều cho Ảnh Quân cả.

- Tại sao anh lại nhiệt tình giúp đỡ tôi như vậy? – Từ Tuấn do dự một lát rồi lên tiếng hỏi.

- Không phải giúp cậu, mà là giúp cho cả tôi nữa. Chắc cậu cũng biết, Từ Nguyệt chính là kẻ thù của tôi, những gì cô ta thay đen đổi trắng đương nhiên không phải là sự thật. Tôi nhất định khiến cô ta trả giá. Mà cũng vừa vặn, Từ Nguyệt là kẻ mang đến bất lợi cho mẹ con cậu còn gì? Người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!

Ngưng một lúc, Ảnh Quân lại nói:

- Tôi biết cậu sẽ vẫn còn nhiều nghi ngờ tôi, bởi vì Từ thị với Thiên Phong như nước với lửa, mà gần đây tôi liên tục mất đi mấy dự án lớn vào tay ba cậu. Tất nhiên, nếu đó là thực lực thật sự, tôi sẽ cúi đầu ngả mũ, nhưng là do ba cậu giở trò, tôi đây vô cùng không phục. Tôi biết, trước nay, cậu không quan tâm nhiều đến việc kinh doanh của gia đình, mà cũng là người ngay thẳng, chính trực. Tôi không ngại nói thẳng, cậu hãy xem xét đến việc làm ăn của gia đình cậu, nhất định cậu sẽ hoàn toàn bất ngờ đấy!

Từ Tuấn có vẻ hơi ngạc nhiên khi Ảnh Quân lại nắm rõ mọi việc đến như vậy, lại dám trực tiếp nhắc nhở anh. Dù lờ mờ đoán được Ảnh Quân muốn nói gì, nhưng Từ Tuấn vẫn lên tiếng hỏi.

- Ý anh là…

Ảnh Quân không muốn đi sâu vào vấn đề của gia đình người khác, đáp lại:

- Tôi không muốn nói thêm… tốt nhất cậu nên tự mình tìm hiểu… Và, mặc dù tôi muốn hợp tác với cậu để loại Từ Nguyệt, nhưng tôi tuyệt đối không có ý định buông tha cho Từ thị và ba cậu. Cậu cứ cân nhắc, xem có muốn hợp tác hay không. Số cổ phần này tạm thời tôi thay cậu quản lý, bất cứ lúc nào cậu muốn, đều có thể liên lạc lại với tôi để nhận lấy nó.

Từ Tuấn sửng sốt, không ngờ Ảnh Quân lại thẳng thắn đến như vậy, muốn hợp tác nhưng không hề giấu giếm việc sẽ tranh đấu đến cùng với ba anh.

Nhưng còn chuyện Ảnh Quân nói, không lẽ nào ba anh thật sự làm ăn phi pháp hay sao? Nếu đã vậy, anh phải về Từ thị, tìm hiểu cho kỹ lưỡng.

Từ đầu đến cuối, Ảnh Quân vẫn chưa đề cập đến việc sẽ cần gì ở nơi mình, Từ Tuấn càng thêm nghĩ ngợi.

- Giả sử chúng ta hợp tác, anh cần tôi giúp gì? – Từ Tuấn trực tiếp vào vấn đề.

Ảnh Quân nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt nói:

- Tôi chỉ cần cậu giúp những việc liên quan đến Từ Nguyệt, tuyệt đối không để cậu mắc tội bất hiếu.

Ảnh Quân đương nhiên hiểu trong lòng Từ Tuấn đang do dự điều gì, cân nhắc điều gì, liền nói thẳng. Anh không cần Từ Tuấn giúp anh tìm những bí mật phạm tội của Từ Kiêu, bởi vì tự anh có thể làm được. Hơn nữa, anh biết rõ Từ Kiêu là ba của Từ Tuấn, dù có hận ba mình đi nữa, Từ Tuấn cũng không thể làm chuyện có lỗi được.

Ảnh Quân đã bác bỏ được nỗi lo trong lòng Từ Tuấn khiến Từ Tuấn bắt đầu dao động.

Nhưng cuộc nói chuyện đã kết thúc tại đây, không ai nói thêm lời nào. Vì ai cũng có suy tính riêng của mình.

Mãi cho đến khi Ảnh Quân khách sáo xin phép ra về trước:

- Hôm nay tôi mời khách, cậu cứ tiếp tục dùng bữa. Tôi có việc, đành phải cáo lui trước.

Không nhiều lời, không dây dưa, Ảnh Quân đứng lên đi thằng một đường, không quay nhìn lại. Dường như với anh, cuộc đàm phán hôm nay, thành công cũng được, không thành công cũng chẳng sao, anh đều có cách khác để giải quyết.

Riêng Từ Tuấn vẫn mãi trầm tư nghĩ ngợi. Liệu có nên hợp tác với Ảnh Quân hay không khi cả hai đều có chung kẻ thù? Từ Tuấn vẫn mãi đắn đo.

***

Đã mấy ngày trôi qua, nhưng phía Từ Tuấn vẫn không có động tĩnh gì. Ảnh Quân không hề sốt ruột, anh biết Từ Tuấn vẫn cần thời gian suy tính thấu đáo. Nhưng đến cùng, anh vẫn tin Từ Tuấn sẽ chủ động gọi lại cho mình.

Cùng lúc đó, Thiên Phong lại bị lộ một vài bí mật kinh doanh, cũng như mất một vài hợp đồng tương đối lớn về tay của đối thủ cạnh tranh, nói thẳng ra ở đây chính là Từ thị và Cố thị.

Thiên Phong có hai mảng chính, một là hoạt động như một ngân hàng, huy động vốn và cho vay, mảng thứ hai chính là đầu tư sinh lợi vào các lĩnh vực nhà hàng, khách sạn, khu vui chơi và các trung tâm thương mại lớn.

Những hợp đồng bị Từ thị hớt tay trên đều liên quan đến mảng tài chính, bởi vì Từ thị chỉ tập trung hoạt động như một ngân hàng. Các lĩnh vực đầu tư khác chỉ là của riêng Từ Kiêu đầu tư vào.

Mất vài hợp đồng đối với Thiên Phong cũng không phải vấn đề quá nghiêm trọng. Tuy vậy, trên dưới Thiên Phong vẫn vô cùng mất bình tĩnh và tức tối, người thì nghi thần nghi quỷ, người thì bực tức vì công sức mình đổ ra bị đổ sông đổ bể.

Đúng lúc đó, Thiên Phong lại nhận được hợp đồng lớn. Một doanh nghiệp ở nước ngoài rót vào mấy trăm tỉ, thời hạn gửi đến ba năm. Vậy là nguồn vốn của Thiên Phong lại tăng vọt, lại có thể dùng số vốn này đầu tư sinh lời ở những mảng khác.

Mà số tiền này, chính là từ chỗ Từ thị chạy sang. Doanh nghiệp này trước đó đang gửi tiền bên Từ thị, đột ngột rút vốn ra, sang hợp tác với Thiên Phong.

Từ Kiêu sau khi bị rút mấy trăm tỉ thì muốn nhồi máu cơ tim, bởi vì tập đoàn của ông ta đang trong giai đoạn khó khăn, vốn dĩ số tiền đầu tư kia ông ta đã dùng vào việc khác, cho nên khi khách hàng yêu cầu rút vốn, ông ta đã phải lấy khoản này, đắp khoản kia, lại còn mất thêm một khoản lãi. Việc xảy ra ngoài dự liệu, ông ta không kịp trở tay, phải vất vả lắm mới gom đủ tiền.

Sau khi biết tiền lại chạy sang túi Thiên Phong, ông ta càng điên tiết. Nhưng ông ta tự hỏi cả ngàn lần, cũng không biết lý do vì sao đột nhiên khách hàng muốn rút vốn khi chỉ mới gửi vào chưa bao lâu? Trong khi vấn đề lãi suất, ông ta thậm chí còn chi trả nhĩnh hơn Thiên Phong một chút kìa!

Về điểm này, đương nhiên Ảnh Quân biết rõ lý do. Đây chính là cái bẫy do anh tạo ra cơ mà. Chủ doanh nghiệp kia chính là bạn của anh. Ngay từ đầu là anh nhờ người đó đầu tư vào Từ thị, rồi đột ngột rút hết vốn về, để cho lão già Từ Kiêu không kịp phòng bị.

Anh cũng là vừa gọi cảm ơn đến người bạn kia. Kết thúc cuộc gọi, anh đặt điện thoại xuống, ung dung thong thả nhịp nhịp từng ngón tay lên bàn.

Tư Hạ ở một bên nhìn chồng mình chằm chằm không rời mắt, cảm thấy sao anh lại có thể đẹp trai tài giỏi đến như vậy. Mọi việc dường như luôn là anh nắm quyền chủ động.

- Sao vậy, chồng em mê người đến độ em nhìn không chớp mắt à? – Thấy cô cứ nhìn mình, anh khẽ lên tiếng.

Cô không phản bác, đi đến bên cạnh anh, trực tiếp hôn lên môi anh một cái.

- Đúng vậy nha, dáng vẻ anh chơi trò mèo vờn chuột càng thêm hấp dẫn!

Anh khẽ cười, không ngờ hôm nay cô vợ thường ngày hay mắc cỡ dám chủ động câu dẫn anh như vậy.

- Có muốn cùng anh chơi trò khác thú vị hơn không?

Anh kéo cô ngồi xuống chân mình, khẽ thì thầm vào tai cô.

Cô đương nhiên biết anh đang muốn nói gì. Khuôn mặt nhỏ lại bị anh trêu đến đỏ ửng, cô vội đứng lên đi về bàn làm việc của mình. Chỉ sợ chậm một chút sẽ không thể thoát ra được.

- Không muốn, em bận lắm, phải làm việc!

Anh nhìn dáng vẻ lo lắng khẩn trương của cô mà không nhịn nổi cười, cũng không có ý định trêu cô thêm nữa, thành thật để cô đi làm việc.

Đột nhiên, điện thoại anh reo lên. Nhìn màn hình, anh khẽ cười, xem ra anh sắp có đồng minh rồi.

- Từ Thiếu!

- Tôi không vòng vo nữa, trực tiếp đi vào vấn đề luôn đây. Chúng ta… hợp tác đi! – Từ Tuấn quyết tâm nói.

Trước khi gọi đến, Từ Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không biết có nên tin tưởng vào Ảnh Quân không, khi mà Ảnh Quân và ba anh là kẻ thù không đội trời chung, vừa rồi còn làm ba anh lao đao một phen.

Anh đã định cứ để mặc mọi chuyện ra sao thì ra, nhưng Từ Nguyệt đã dồn ép anh vào đường cùng.

Từ Nguyệt lạm quyền ở Từ thị, ở nhà thì tìm đường chèn ép hai mẹ con anh, nhưng lại diễn yếu đuối trước mặt ba anh. Quan trọng là, cô ta tàn nhẫn đến độ tráo thuốc bổ của ông bà nội anh, thay vào thứ thuốc khiến sức khỏe hai người họ càng ngày càng suy giảm.

Nếu anh không nhanh chóng cho người đi kiểm tra số thuốc mà cô ta vẫn luôn miệng nói là thuốc bổ kia, thì liệu chuyện gì sẽ đến với ông bà nội của anh đây?

Hai người họ vốn dĩ cũng không còn khỏe mạnh nữa, đi đứng hay làm mọi việc đều đã vô cùng khó khăn, cần phải có người dìu đỡ. Cô ta còn cần gì phải ra tay tàn nhẫn như vậy?

Nhấn Mở Bình Luận