Sau khi tham quan xong, cả bốn người vào nhà hàng gần đó để ăn trưa.
Một lát sau, Tư Hạ muốn đi nhà vệ sinh. Ảnh Quân vốn định cho người đi theo cô, nhưng cô lại bảo ở đây đông người, sẽ không xảy ra vấn đề gì, hơn nữa vệ sĩ đều là nam, không tiện lắm.
Hi Văn thấy vậy, liền đi cùng Tư Hạ. Ảnh Quân và Cao Lãng đã cho xem xét qua nhà hàng này, thấy không có vấn đề gì nên cũng không quá cảnh giác, để cho Tư Hạ và Hi Văn cùng nhau rời đi.
Mãi một lát sau, vẫn không nhìn thấy hai người họ đi ra, Ảnh Quân sốt ruột, lại nhìn vào điện thoại, thấy định vị của Tư Hạ đã cách xa nhà hàng, liền biết cả hai cô gái đã gặp nguy hiểm rồi.
- Nguy rồi Cao Lãng…
Cao Lãng và Ảnh Quân trước tiên chạy vào nhà vệ sinh xem xét, chỉ thấy giày của Hi Văn và một chiếc bông tai của Tư Hạ, xem ra lúc nãy hai người họ đã vùng vẫy phản kháng trước khi bị bắt đi.
Ảnh Quân và Cao Lãng lát sau nhận được tin nhắn, còn có cả hình ảnh Tư Hạ và Hi Văn đang bị trói co ro ở một góc. Đúng như họ dự đoán, cả hai cô vợ của họ đã bị người của tổ chức mà cảnh sát vẫn đang truy lùng bắt đi, mục đích là bắt Ảnh Quân và Cao Lãng về cùng chiến tuyến với họ.
Hai người họ liền liên lạc với Tạ Phong và một số anh em nhờ giúp đỡ.
Tạ Phong cũng lo chuyến đi lần này Cao Lãng và Ảnh Quân có thể gặp nguy hiểm, cho nên cũng đã cho người âm thầm bám theo mấy người họ. Biết chuyện, ông liền kết hợp với cảnh sát khu vực, điều người bí mật đến nơi được định vị trên điện thoại Ảnh Quân đã gửi qua.
Ảnh Quân cũng liên lạc với cả người bên chính phủ Pháp, nhờ họ phối hợp cứu người. Vương gia nhà anh có mối quan hệ với rất nhiều người trong giới chính trị và quân đội các nước, cho nên rất nhanh đã có sự hỗ trợ bên phía họ.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, Ảnh Quân và Cao Lãng bắt đầu bàn tính. Đến nước này hai người họ biết không thể đánh lừa bọn khốn kia rằng Tư Hạ và Hi Văn không có chút nào quan trọng với họ, bởi vì bọn người kia ắt là đã theo dõi bọn họ từ ngày đầu đến đây, biết họ là chụp ảnh cưới cùng nhau. Nếu như không thật sự có mối quan hệ gì với nhau, làm sao đến mức đến cả Pháp để chụp ảnh cưới như vậy được. Bọn khốn kia hiểu điều này, cho nên mới bắt Tư Hạ và Hi Văn để uy hiếp.
Tuy vậy, cả hai vẫn tỏ ra bình tĩnh, không quá gấp gáp. Bởi vì càng sốt ruột, thì chứng tỏ Tư Hạ và Hi Văn càng quan trọng với hai người họ.
Thêm nữa, hiện tại bọn khốn đó sẽ không gây nguy hại cho Tư Hạ và Hi Văn, bởi lẽ hai cô vẫn còn giá trị lợi dụng.
Mà lúc này Tạ Phong đã liên lạc, bảo rằng Tư Hạ và Hi Văn đang ở trong tầm quan sát và bảo vệ của cảnh sát, tạm thời sẽ không đáng ngại.
Tâm tình Ảnh Quân và Cao Lãng mới nhẹ đi một chút. Hai người họ dù ngoài mặt bình tĩnh chờ điện thoại của tên cầm đầu gọi đến, thật ra trong lòng đang như có lửa, đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc, bọn người kia cũng gọi đến. Ảnh Quân và Cao Lãng giữ bình tĩnh để đối đáp, cố gắng không để xảy ra sơ hở.
- Vương Ảnh Quân\, Cao Lãng! Thứ lỗi cho tao lần đầu gặp mặt đã lỗ mãng như vậy ha ha… - Ngụy Hải – tên cầm đầu trong băng nhóm giang hồ có tiếng ở Pháp lên tiếng.
- Không ngờ đến bọn mày lại hèn yếu đến nỗi dùng phụ nữ để uy hiếp! – Cao Lãng trào phúng nói.
- Ha ha… đối phó với chúng mày cần chút thủ đoạn\, cho dù… là thủ đoạn hèn kém đi nữa! – Ngụy Hải không hề tỏ ra giận dữ vì lời chế giễu của Cao Lãng.
- Mày muốn gì\, trực tiếp nói thẳng! - Ảnh Quân mất kiên nhẫn nói.
- Cũng không có gì\, tao chỉ muốn hai người bọn mày hợp tác với bọn tao!
- Nếu không thì sao? - Ảnh Quân cười khẩy lên tiếng.
Ngụy Hải cười phá lên, giờ phút này mà còn dám lên mặt ở đây sao?
- Tao nghĩ chúng mày không có quyền nói không\, bởi vì vợ của bọn mày ở trong tay tao! Tao cũng nói thật\, tao sẽ không nỡ tổn hại đến bọn mày đâu\, vì bọn mày rất quý giá\, nhưng mà… người bên cạnh bọn mày… thì khó nói lắm ha ha…
Ảnh Quân và Cao Lãng vẫn điềm tĩnh.
- Chỉ là mấy người phụ nữ thôi\, mày nghĩ thật sự quan trọng à? – Cao Lãng hừ lạnh một tiếng\, cố tình làm ra vẻ không mấy quan tâm đến sống chết của vợ mình.
Ngụy Hải không đáp, hắn đánh Tư Hạ và Hi Văn mỗi người hai bạt tay khiến hai cô gái run rẩy. Tiếng “bốp” “bốp” vang dội khiến cho Ảnh Quân và Cao Lãng gần như mất bình tĩnh.
Ngụy Hải để lại thêm mấy câu rồi cúp máy. Hắn nói rằng quan trọng hay không thì cứ thử đánh cược. Nếu ba mươi phút nữa Ảnh Quân và Cao Lãng không tự mình đến chỗ hắn, thì chứng tỏ hắn phán đoán sai, hai người phụ nữ kia là đồ vô dụng, vậy hắn sẽ xử lý thỏa đáng, có thể giết, có thể giữ lại hầu hạ.
Ảnh Quân và Cao Lãng siết chặt tay thành nắm đấm, khuôn mặt khốc lãnh âm trầm. Nếu có Ngụy Hải đứng ở trước mặt, hai người họ nhất định sẽ đánh cho hắn tàn phế.
Vừa rồi tiếng động rất lớn, chứng tỏ hắn đánh rất mạnh. Nghĩ tới thôi đã khiến hai người họ lòng đau như cắt.
Bây giờ không thể chơi trò vòng vo với tên khốn đó nữa, cũng mặc kệ hắn biết Tư Hạ và Hi Văn quan trọng như thế nào đi nữa, thì Ảnh Quân và Cao Lãng cũng không thể ngồi yên nữa rồi.
Cả hai nhanh chóng đi đến địa điểm hẹn, dĩ nhiên là đi một mình, không dẫn thêm bất cứ ai, không đem bất cứ vũ khí nào.
***
Bên đây, Tư Hạ và Hi Văn bị đánh vô cùng đau, trên má in hằn bàn tay của Ngụy Hải.
Cả hai cô gái sợ hãi lùi người lại. Ngụy Hải nở nụ cười hạ tiện, ánh mắt quét lên người của Tư Hạ và Hi Văn.
- Chậc chậc hai em gái xinh đẹp này đi theo hai cái tên Vương Ảnh Quân và Cao Lãng đó làm gì để chịu khổ thế này! Vừa rồi bọn nó còn nói hai em cũng như bao phụ nữ khác thôi\, không có người này thì có người khác\, có gì quan trọng đâu! Nhưng mà để xem có thật sự như vậy không… Nếu như ba mươi phút nữa\, chúng nó không đến thì… anh nên làm sao đây nhỉ? Giết hai em? Chậc như vậy thì tiếc quá… chi bằng hai em cùng phục vụ anh đi… ha ha…
Nói rồi hắn đi khỏi nơi giam Tư Hạ và Hi Văn, giao lại cho đàn em canh chừng.
Tư Hạ và Hi Văn trong lòng hoảng sợ vô cùng, lại thêm lo cho Ảnh Quân và Cao Lãng đến đây sẽ gặp nguy hiểm. Hai người họ chỉ là buộc miệng nói vậy để Ngụy Hải lưỡng lự trước kế hoạch của hắn thôi, chứ chắc chắn sẽ đến đây cứu người.
Tư Hạ và Hi Văn dĩ nhiên không muốn làm gánh nặng cho hai người họ. Vì an nguy của hai người bọn cô, hai người họ dù muốn dù không cũng sẽ thỏa hiệp. Chỉ khi hai cô bảo vệ được cho bàn thân mình, rời khỏi đây được, thì họ mới không bị uy hiếp.
Nghĩ là làm, Tư Hạ và Hi Văn cố gắng bình tĩnh lại, tìm cách để thoát thân.
Trong phòng chỉ còn lại tên đàn em của Ngụy Hải, hai cô liền vờ khóc lóc kể lể.
- Sao số bọn mình lại khổ như vậy… tưởng bên cạnh người có tiền được sung sướng… ai ngờ lại lâm vào cảnh này… hic…
- Cậu còn nói\, đang yên đang lành\, cậu giới thiệu Cao Lãng cho mình làm gì? Vinh hoa phú quý gì đó chẳng thấy đâu… kết quả bị bắt vào đây hic…
Than thở xong, Tư Hạ lại quay sang nói với tên đàn em, giọng điệu khẩn thiết chân thật.
- Đại ca à\, vừa rồi anh cũng nghe rồi đó… bọn họ nói rằng chúng tôi cũng chẳng là gì\, có cũng được\, không có cũng được… Cho nên bắt chúng tôi thật sự cũng không được gì đâu…
Tên đàn em nghe hai người các cô lải nhải khóc lóc thì cảm thấy phiền, lại cảm thấy các cô là đang dối gạt hắn, không quan trọng gì cả à, vậy mà còn đi chụp cả ảnh cưới!
- Ngoan ngoãn im lặng đi\, đừng hòng lừa ông đây!
- Thật mà…
Tư Hạ ngước đôi mắt long lanh đầy nước lên nhìn hắn, lại bịa ra chuyện thật ra cô và Hi Văn chỉ là bình phong của Ảnh Quân và Cao Lãng mà thôi, hai người bọn họ mới thật sự là chân ái của nhau. Hai người đó còn kết hôn, chụp ảnh cưới với bọn cô cũng chỉ là vì muốn để gia đình tin tưởng mà thôi. Chứ thân phận địa vị thấp như bọn cô, nếu là yêu đương thật, làm sao mà tới lượt được. Hai cô cũng chỉ là muốn có tiền, được sống sung sướng, mới đứng ra làm lá chắn mà thôi.
Tên đàn em bắt đầu có chút lăn tăn. Không lẽ nào hai tên đó… chính là mối quan hệ như vậy thật sao? Chẳng trách trước đây, luôn có tin đồn hai tên đó cấm dục, không gần nữ sắc? Nếu là vậy thì cũng tội hai em gái này quá!
Thấy hắn có vẻ tin tưởng, Hi Văn lại bồi thêm mấy câu.
- Đại ca à\, anh thấy đó\, bọn em thật sự là đáng thương mà… chi bằng để bọn em đi theo anh các anh còn tốt hơn… Hay là… để bọn em hầu hạ cho anh\, chứng minh sự chân thật của bọn em… được không…
Đến nước này Tư Hạ và Hi Văn đành dùng mỹ nhân kế, giả vờ như mình là gái làng chơi, ngủ với ai cũng như nhau, cho nên tốt nhất nên biết thức thời.
Cả hai cô tỏ ra yếu đuối đáng thương, cúi rạp người để lộ ra rãnh ngực quyến rũ, còn cố tình cựa quậy để váy bị vén lên cao, đưa ra đùi thon trắng nõn đầy mời gọi.
Tên đàn em vốn ham sắc, thấy hai mỹ nhân ở trước mặt thật lòng không kiềm chế nổi. Sau một hồi suy nghĩ cân nhắc, cảm thấy việc này cũng không có gì đáng nghi ngại, chỉ là hai cô gái mà thôi, có thể đe dọa được hắn sao? Hơn nữa, được chơi người phụ nữ của Ảnh Quân và Cao Lãng, dù chỉ là người phụ nữ bình phong thôi cũng thấy phấn khích.
Hắn ta cuối cùng cũng siêu lòng, đi đến cởi trói cho Tư Hạ và Hi Văn để hai cô dễ bề phục vụ.
Sau đó, hắn một tay ôm một người, nở nụ cười vô cùng gian tà. Tư Hạ và Hi Văn buồn nôn vô cùng, nhưng phải cố mà diễn. Hai cô cũng vờ ve vuốt hắn, đẩy hắn xuống giường, làm hắn mất đi sự đề phòng.