Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xong xuôi mọi việc, Ảnh Quân và Cao Lãng lập tức chạy đến bệnh viện. Trên đường đi, họ đã hỏi qua tình hình của vợ mình, nghe báo họ vẫn bình an, cả hai người mới thở ra một hơi.

Bên ngoài phòng bệnh của Tư Hạ và Hi Văn đang có vệ sĩ canh giữ. Lúc nãy, Ảnh Quân đã bảo bọn họ đi theo cảnh sát để ứng cứu Tư Hạ và Hi Văn, nếu tìm được người thì phải theo sát bảo vệ hai người họ.

Ảnh Quân và Cao Lãng vội chạy ù vào phòng bệnh gặp vợ mình.

Cả Tư Hạ và Hi Văn đều đã ngủ say. Hai người không bị thương gì nặng, chỉ bị trầy xước bên ngoài, trên má hơi sưng do bị tát mạnh, riêng bàn chân có những vết cắt hơi sâu một chút, bác sĩ đã băng bó lại. Hi Văn thì bị đập mạnh vào đầu dẫn đến choáng váng, bác sĩ đã kiểm tra qua, cũng may không có ảnh hưởng đến não bộ, chỉ là chấn động nhẹ.

Cả hai hoảng loạn sợ hãi quá độ, lại dốc hết sức lực trốn thoát nên mới thiếp đi như vậy.

Ảnh Quân nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào vì sợ làm Tư Hạ tỉnh giấc.

Anh ngồi xuống cạnh giường cô, nhìn ngắm cô khắp trên dưới một lượt. Cô đã được y tá giúp thay quần áo và lau người sơ qua.

Nhìn thấy gương mặt cô vẫn còn căng thẳng, lông mày hơi nhíu lại, tay chân thì bị rướm máu, vết sưng trên má, lòng bàn chân còn bị cây nhọn đâm vào, trong lòng anh chua xót vô cùng.

Trên đường đến đây, anh đã nghe nói sơ qua về tình trạng của cô khi cảnh sát phát hiện. Chắc hẳn cô và Hi Văn đã phải dùng hết sức lực và sự can đảm để trốn thoát ra ngoài.

Cô đã sợ hãi biết mấy, lo lắng biết mấy khi bị bắt giữ, phải chiến đấu một mình, phải gặp biết bao nhiêu nguy hiểm.

Tất cả cũng là do anh không lo tốt cho cô, không thể bảo vệ được cô.

Anh cứ ngắm cô như vậy một lúc, bác sĩ đi ngang thấy anh ngồi thẩn thờ ra, liền gọi anh ra ngoài nói chuyện.

Bác sĩ người Pháp đã có tuổi, giọng điệu điềm đạm ôn tồn. Ảnh Quân cũng dùng tiếng Pháp để trao đổi với ông. Trước kia anh có học qua, nên có biết một chút tiếng Pháp.

- Vợ tôi có bị thương tổn gì nặng không bác sĩ? – Anh hỏi.

- Không, chỉ là những vết thương bên ngoài, nhưng mà tinh thần cô ấy có chút hoảng loạn, có lẽ trong lúc tự vệ đã làm tổn thương người khác cho nên mới sinh ra sợ hãi. Cậu nhớ an ủi động viên cô ấy… À còn một việc quan trọng nữa, lúc nãy cô ấy đột nhiên bảo đau bụng, cho nên tôi đã khám qua, phát hiện trong bụng cô ấy có một phôi thai. Tôi lại không có kinh nghiệm trong vấn đề này, nên đã nhờ một bác sĩ khoa sản thăm khám, kết quả cho thấy cô ấy có thai được hơn sáu tuần rồi, vừa rồi là bị động thai nhẹ mới đau bụng. Tạm thời thì đã ổn, nhưng về sau phải theo dõi kỹ hơn.

Ảnh Quân nghe nói đến việc Tư Hạ có thai mà như không tin vào tai mình. Bọn họ thật sự có con rồi sao?

Ngày thường anh vẫn dùng biện pháp an toàn, chỉ có một vài lần ở trong nhà tắm, anh quên mất dùng bao. Vậy mà lại có thể có con rồi sao?

Anh ngẩn ra một hồi, mới nhớ nói tiếng cảm ơn với bác sĩ.

Sau khi bác sĩ rời khỏi, anh trở lại phòng.

Anh nhớ lại những lời bác sĩ nói, cô bị động thai nhẹ, đột nhiên một cảm giác sợ hãi chạy qua người anh. Cũng may là cô không sao, cũng may con của họ kiên cường anh dũng, vẫn còn ở trong bụng của cô.

Sau chuyện này, anh càng quyết tâm phải bảo vệ cô kỹ hơn nữa. Bây giờ không chỉ có cô, mà còn có đứa con trong bụng nữa.

Anh vuốt ve mái tóc cô, hôn lên trán cô một cái dịu dàng. Cảm giác làm cha khiến anh thấy mình như lâng lâng trên mây, vẫn chưa thể thoát ra được.

Đột nhiên, cô sợ hãi la toáng lên. Anh vội ôm lấy cô vào lòng trấn an.

- Không sao, Hạ Hạ đừng sợ, anh ở đây rồi!

Tư Hạ loáng thoáng tỉnh lại, nhìn thấy anh, bao lo sợ ủy khuất trong cô như bùng nổ, nước mắt không kiềm được mà tuôn trào.

- Anh… anh… anh về rồi… anh không sao rồi… Lúc đó… lúc đó em sợ lắm… em… em lúc đó em đã dùng gạt tàn thuốc đập mạnh… đập mạnh vào đầu tên xấu đó… máu… máu ra nhiều lắm… hắn… hắn ngất đi… Lúc nãy… em… em còn nằm mơ… tên đó chết… chết rồi… tên cầm đầu… còn… còn bắn anh để… trả thù cho hắn… em sợ… em sợ… - Cô hoảng loạn nói năng cũng không rõ ràng nữa.

Cô thế này, khiến anh đau lòng không thôi. Là do anh hết, nếu lúc đó kiên quyết cử người đi theo canh chừng cô, thì đã không để cô bị bọn xấu bắt đi.

Anh ôm chặt cô, ra sức dỗ dành:

- Hạ Hạ… bình tĩnh lại, nghe anh nói! Anh không sao hết, anh đang ở đây với em rồi đúng không? Còn về tên khốn kia, là do em tự vệ, là do em phải cứu bản thân mình và cả Hi Văn nữa, cho nên mới phải làm như vậy. Em làm rất đúng, em không làm sai, em rất dũng cảm! Em nghe anh, không có vấn đề gì phải sợ hết, tên đó cũng chỉ là bất tỉnh thôi, đã được cứu chữa rồi!

- Thật… thật không? – Cô ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh.

Anh gật đầu xác nhận. Chuyện này là thật, anh không có lừa cô. Vừa nãy bên cảnh sát có liên hệ nói rằng khi cứu được cô và Hi Văn, họ có trở lại đó, phát hiện tên đó vẫn còn sống, đã đưa đến bệnh viện rồi. Cho nên, cô thật sự không có giết người.

Dù rằng anh cũng không muốn tên khốn kiếp kia sống sót, nhưng cũng mừng vì hắn còn sống, chí ít sẽ không khiến cô bị ám ảnh tâm lý cả đời.

Nghe anh nói vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, thật may quá, cô không phải là kẻ giết người.

Đột nhiên, cô lại nhớ ra chuyện bác sĩ nói loáng thoáng trước khi cô ngất đi. Cô cũng biết tiếng Pháp, nghe được bác sĩ nói cái gì mà thai nhi, cái gì mà bị chấn động.

Cô run rẩy vội hỏi anh:

- Anh… con… bác sĩ nói… hình như nói em có thai… cái thai bị động… con… con của chúng ta… không sao chứ?

- Đúng vậy, em có thai được hơn sáu tuần rồi. Nhưng em yên tâm, bác sĩ nói em bé của chúng ta chỉ là bị dọa chút thôi, tạm thời không có nguy hại gì. Đợi khi em về nhà rồi, anh nói bác sĩ Tần khám cho em.

Bác sĩ Tần là bạn của mẹ Vương, cũng là bác sĩ quen của gia đình. Lúc Giai Kỳ có thai, cũng là bác sĩ Tần thăm khám.

Tư Hạ thẫn thờ vuốt ve lên bụng mình, có chút ngây ngốc. Cô không hề nghĩ mình sẽ có thai. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, có lúc vợ chồng cô không dùng biện pháp an toàn.

Đứa bé đến quá bất ngờ, lại trong lúc hiểm nguy cô lại phát hiện ra. Cô rùng mình nhớ lại lúc đó mình đã hành động mạo hiểm như thế nào, đánh người, trượt ống thoát nước, hết vấp rồi ngã ở trong rừng. Cũng may mà đứa bé không sao, nếu không cô biết phải sống thế nào đây?

Từ nay cô phải cẩn trọng hơn, phải bảo vệ bảo bối trong bụng thật tốt mới được.

Cô lại nhìn anh, hai người cùng mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng họ cũng đã có bé con rồi!

Một lúc sau, cô chợt nhớ đến Hi Văn, vội bảo anh đưa cô sang gặp Hi Văn.

Anh không khuyên cô được, đành phải đưa cô sang phòng bên cạnh.

Lúc này Hi Văn cũng đã tỉnh, cô đang ngồi bần thần ở trên giường, nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Ngắn ngủi là thế, mà cô lại cảm giác như mình và Tư Hạ đã trải qua cả một kiếp.

Nhìn thấy Hi Văn, Tư Hạ vội ôm chầm lấy cô, không quên hỏi han cô có bị chấn thương đầu không.

Hi Văn lắc đầu bảo không sao, ngược lại cũng nhìn trên nhìn dưới xem Tư Hạ có làm sao không.

- Mình nghe nói tên bị cậu đánh vào đầu đã được đưa đến bệnh viện, cho nên không sao cả. Cậu không cần phải canh cánh trong lòng.

Hi Văn biết Tư Hạ nhất định rất để tâm chuyện này. Lúc đó để cứu cô, Tư Hạ mới phải hành động như vậy thôi. Cô lo lắng lỡ như tên đó có mệnh hệ gì thì Tư Hạ sẽ sống trong dằn vặt cả đời, vội hỏi Cao Lãng về tình hình tên đó. Biết được mọi chuyện vẫn ổn, cô mới thở hắt ra.

- Mình biết rồi, lúc nãy chồng mình đã nói rồi!

- Ừm, nhớ lại lúc đó chúng ta ngầu nhỉ, y như hai nữ hiệp! – Hi Văn cố gắng pha trò để không khí vui vẻ hơn.

Cao Lãng và Ảnh Quân vuốt vuốt mi tâm, chuyện này hay ho đến như vậy sao? Hai người bọn họ chính là sợ muốn rớt ruột rớt gan ra ngoài đây!

- Em còn nói hay lắm, có biết làm vậy rất nguy hiểm không? Lỡ như hai bọn em không trốn thoát được, mà bị bắt lại thì sao? – Cao Lãng thở dài.

- Đúng vậy, mục tiêu của bọn chúng là bọn anh, nên cho đến khi bọn anh đến, chúng sẽ không làm gì bọn em đâu. Bọn anh nhất định tìm cách cứu được bọn em ra ngoài! - Ảnh Quân cũng lên tiếng.

Tư Hạ và Hi Văn bị mắng vô cùng ủy khuất. Còn không phải bọn cô lo sẽ làm vướng bận đến hai người bọn anh sao? Chỉ vì bọn cô làm điểm yếu mà khiến hai người đàn ông các anh chịu khuất phục trước mấy tên xấu đó, thì bọn cô thà hi sinh còn hơn!

- Lúc đó em không nghĩ được nhiều vậy… em chỉ lo anh gặp nguy hiểm… - Tư Hạ uất ức nói, nước mắt cũng sắp trào ra.

- Em không muốn anh vướng bận vì em… - Hi Văn cũng tủi hờn nói, vừa nói vừa thút thít.

- …

- …

Ảnh Quân và Cao Lãng nhìn nhau, tự hỏi họ nói sai ở đâu à, sao lại làm cho vợ mình khóc nữa rồi?

Họ chỉ là lo lắng quá hóa giận, mà giận nên mới lên tiếng trách cứ vài câu thôi!

Họ thở dài, không cần biết là thế nào, làm cho vợ không vui thì lỗi nhất định là của bọn họ rồi!

Cuối cùng là hai người đàn ông phải chạy theo mà dỗ dành vợ mình, bỏ hết cả mặt mũi để khiến hai cô vợ vui vẻ.

Nhấn Mở Bình Luận