Cả khán phòng ngưng lại cười một trận, sau đó lại có người hỏi:
- Nhưng cô Đồng Nhược Vũ đây lại tố cáo cô là người thứ ba xen vào tình cảm nhiều năm của cô ấy và Vương tổng\, chuyện này là thế nào?
- Thế nào nhỉ\, như mọi người đã thấy\, chồng tôi đã đăng ảnh chụp chứng nhận kết hôn của chúng tôi đấy thôi. Nếu nói tôi là tiểu tam\, thì có lẽ tôi cũng là tiểu tam lợi hại nhất rồi\, có thể đẩy chính thất sang một bên\, khiến cho Vương tổng đây phải kết hôn với mình! Nhưng mà\, các vị thật sự nghĩ Vương tổng vì sức ép gia đình mà phải lấy tôi? Tôi chỉ muốn hỏi\, các vị đã thấy Vương tổng sợ ai\, sợ cái gì chưa?
Tư Hạ hài hước nói, đợi mọi người tiêu hóa mấy lời bông đùa của mình.
Bên dưới nghe cô hỏi, liền lắc lắc đầu. Vương tổng từ trước đến nay biết sợ hay sao? Họa chăng là khiến người khác sợ mình thì có!
Tư Hạ lại nói:
- Không đúng không? Vậy tôi có phải tiểu tam không\, hay là người mà anh ấy thật lòng yêu\, chắc trong lòng mọi người cũng có câu trả lời rồi nhỉ?
Đồng Nhược Vũ không phục, cô ta vội la lên cắt ngang lời Tư Hạ:
- Cô im đi\, đừng thay đen đổi trắng! Cô chính là tiểu tam!
Tư Hạ chẳng những không tức giận, mà còn thản nhiên cười nói:
- Cô Đồng\, người thay đen đổi trắng hẳn là cô nhỉ? Cô là người yêu cũ\, mà cứ chạy tới quấn lấy chồng người ta chỉ vì chút tình cảm rẻ tiền trong quá khứ đó. Huống hồ\, năm đó là cô từ bỏ một người đàn ông tốt như anh ấy\, cô còn có tư cách gì ở đây nhăng cuội\, còn bịa hẳn một câu chuyện tình nghe thật lâm li bi đát. Tôi nghĩ\, cô không chỉ dày mặt\, mà còn vô liêm sỉ nữa!
Mấy lời cuối Tư Hạ nhấn mạnh, khiến cho sắc mặt Đồng Nhược Vũ càng lúc càng khó coi.
Cô ta muốn cãi lại, nhưng đột nhiên đuối lý.
Đúng lúc đó, Ảnh Quân nãy giờ ở một bên không nói không rằng, liền chiếu lên mấy tư liệu và hình ảnh liên quan đến Đồng Nhược Vũ. Đó là bằng chứng năm đó cô ta cao chạy xa bay cùng một tên đạo diễn nước ngoài, sau đó ở trong giới giải trí lăn lộn lại làm không ít trò mèo, cướp vai, bày kế hãm hại đàn em, còn có mấy bức ảnh tình tứ hoan ái cùng mấy đạo diễn, nhà sản xuất phim.
Bên dưới ồn ào không dứt, họ cảm thấy buổi họp báo hôm nay là nguồn tài nguyên bất tận để ra bài. Chỉ nghĩ là viết chuyện liên quan đến Vương tổng và Đồng Nhược Vũ, ai dè càng nói càng phát hiện mấy chuyện hay ho.
Mà Đồng Nhược Vũ này quả đúng là giỏi thật, chuyện gì cũng dám làm.
Để mọi người chiêm ngưỡng những bức ảnh hại mắt đó xong, Ảnh Quân lại nói:
- Các vị thấy rõ rồi đó\, năm xưa mắt tôi mù\, nên mới nghĩ Đồng Nhược Vũ là cô gái tốt\, bây giờ mắt tôi sáng rõ rồi\, cho nên không ngu ngốc mà dính đến cô ta nữa. Tôi cũng không muốn nói nhiều\, nhưng mà chắc trong lòng các vì đây hiểu rõ\, giữa một người là vợ\, một người là người yêu cũ đến phá rối\, ai mới là tiểu tam?
Dứt lời, bên dưới liền im lặng một chút. Trong lòng bọn họ đương nhiên có câu trả lời. Vương tổng Thiên Phong là ai chứ, phụ nữ xung quanh thiếu hay sao, có thể chấp nhận một người phụ nữ lăn loàn, dơ bẩn như thế kia à?
Cục diện thay đổi, Đồng Nhược Vũ trở thành kẻ bị công kích.
- Cô Đồng\, cô cũng diễn thật hay\, là người yêu cũ mà lại lái câu chuyện sang hướng khác hoàn toàn\, còn nói vợ người ta là tiểu tam.
- Đúng vậy\, cô đúng là trời sinh có tố chất của diễn viên nha!
Bị lộ chuyên xấu, bị cười nhạo, Đồng Nhược Vũ sắc mặt trắng bệch, hai bàn tay bấu thặt chặt, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
Nhưng cô ta vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận thua cuộc, cô ta lại gào lên:
- Bây giờ cô là vợ anh ấy thì sao chứ? Không phải mấy hôm trước anh ấy còn ngủ với tôi à? Nói đi công tác\, nhưng lại đến quấn quýt với tôi\, cô cũng thảm hại quá rồi!
Đồng Nhược Vũ dùng chút cao ngạo cuối cùng hếch mặt về phía Tư Hạ nói.
Điều cô ta không ngờ là, Tư Hạ vậy mà lại không tức giận, còn nhìn về phía Ảnh Quân cười một cái, một nụ cười kiên định và tràn đầy niềm tin.
Tư Hạ chặn Ảnh Quân lại, bảo để cô lo liệu. Sau đó, lại từ tốn chậm rãi nhả từng chữ ra với Nhược Vũ.
- Cô Đồng à\, nói đến chuyện này\, cô cũng quá chiêu trò rồi. Tìm một người đàn ông khác ngủ cùng\, sau đó lại đổ hết lên đầu chồng tôi. Cô muốn chia rẽ vợ chồng tôi bằng cách này? Cô nghĩ tình cảm của chúng tôi rẻ rúng như cô sao?
Nhược Vũ không ngờ Tư Hạ lại cứng rắn như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, cứ ấp úng mãi.
- Cô… cô…
Bên dưới đột nhiên có tiếng nói:
- Vương thiếu phu nhân\, cô tự tin đến như vậy sao? Người trong clip vô cùng giống với Vương tổng\, cả vóc dáng lẫn góc mặt.
Tư Hạ khẽ cười, đáp lời:
- Không phải chỉ giống thôi sao\, người giống người là chuyện bình thường thôi mà. Hơn nữa\, tại sao chỉ thấy được góc mặt mà không có hình ảnh nào trực diện? Điều quan trọng nhất là\, sau vụ việc tai nạn tại công trường lần đó\, trên lưng chồng tôi vẫn còn vết sẹo mờ\, nhưng trên lưng người đàn ông trong clip không có! Mà cho dù các vị nói vết seo mờ khó nhìn\, hơn nữa cũng không có gì chứng minh\, thì còn có một vết sẹo khác\, có thể chứng thực được\, chính là vết sẹo trên cánh tay trái của chồng tôi.
Nói rồi, cô lại bảo Ảnh Quân xắn tay áo lên, cho mọi người nhìn vết sẹo. Anh cười, rồi cũng phối hợp cùng cô.
Sau đó, cô lại giải thích về vết sẹo. Sở dĩ cô rất ấn tượng về vết sẹo này, chính là vì năm cô mười hai tuổi, anh cứu cô mà bị chó cắn rất nguy hiểm. Cô còn nhớ, lúc đó cô khóc nước mắt nước mũi tèm lem cả, còn không ngừng trách cứ bản thân mình ham chơi. Nếu không phải cô không nghe lời, cứ trêu chọc con chó đó thì nó đã không lao về phía cô, anh cũng không cần vì che chắn cô mà bị chó cắn.
Sau khi biết anh không sao, cô còn kiên quyết nói sau này lớn lên sẽ lấy anh, vừa là vì muốn trả ơn anh, vừa là vì cảm thấy hình ảnh anh lúc cứu cô vô cùng dũng mãnh và soái ca.
Nói xong, cô lại đùa một câu:
- Cũng may con chó đó không có bệnh dại. Nếu không\, tôi đã không thể có được một người chồng tài giỏi vạn người mê như hôm nay rồi!
Bên dưới vừa chăm chú nghe vừa không nhịn được cười trước câu bông đùa của Tư Hạ. Nhưng trong câu chuyện vừa rồi, điểm họ để ý chính là Ảnh Quân và Tư Hạ đã quen nhau từ lúc nhỏ.
- Thì ra là Vương tổng nuôi vợ từ nhỏ rồi! – Một phóng viên trêu đùa.
Mấy người còn lại nghe vậy cũng bật cười.
Chỉ có Đồng Nhược Vũ là như chết trân một chỗ, cô ta vẫn không tin được những gì đang xảy ra.
Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Rõ ràng cô ta ngủ với Ảnh Quân, sáng ra anh còn để lại tờ giấy, bảo rằng đêm qua đã rất vui vẻ cơ mà?
Cô ta gần như hóa điên, gào lên:
- Tại sao… hôm đó rõ ràng là anh?
Cô ta đã mua chuộc lễ tân khách sạn để biết số phòng của Ảnh Quân, rồi lẻn vào bên trong đợi anh về! Làm sao sai được?
Ảnh Quân cười như có như không. Đồng Nhược Vũ kia quả thật ngu ngốc. Cô ta nghĩ có thể tính kế lên người anh được à?
Anh từ đầu đã cho người theo dõi cô ta, cố ý lộ ra sơ hở để cô ta tưởng rằng mình nắm chắc phần thắng rồi.
Ngàn vạn lần, cô ta sẽ không ngờ được, lễ tân sau khi bị đe dọa đã bán đứng cô ta. Sau đó, Ảnh Quân chuyển đến một căn phòng khác, âm thầm sắp xếp người đàn ông giống mình đến phòng mà Nhược Vũ đang ở.
Anh cũng đã bỏ thuốc vào lọ tinh dầu trong phòng, cho nên vào phòng chưa đến mười lăm phút, Đồng Nhược Vũ đã nửa tỉnh nửa mê, nhìn người kia thành anh. Từ đầu đến cuối cô ta vẫn nghĩ người ngủ với cô ta chính là anh.
Đúng là ngu xuẩn! Cô ta đáng để ngủ với anh à?
- Mọi chuyện đã đến nước này\, mà cô Đồng vẫn chưa chịu dừng lại à? Tôi không biết vì sao cô biết khách sạn tôi ở\, mà lại vào đó thuê một phòng khác\, rồi lại bịa chuyện ra như vậy? – Anh lạnh giọng nói.
Đồng Nhược Vũ ngây ngốc nhìn Ảnh Quân, tay chân run rẩy, nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Hết rồi, hết thật rồi?
Cô ta nhìn về người quản lý của mình, nhưng anh ta lúc này như bị dán băng keo lên miệng, không thể lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!